Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 325


Chỉ là không bao lâu sau lại biến thành ba người, lúc Sở Thấm xách bột mì và dầu các loại đến nhà thím Sở mới thấy thím Trương đang ngồi trong phòng khách.
Thím Sở cười nói: “Thím Trương cũng muốn làm bánh quẩy sao.”
Sở Thấm đặt đồ lên bàn: “Thế làm cùng nhau thôi, cũng làm thôi mà.”
Làm bánh quẩy cần dùng rất nhiều bột mì, đường và dầu, còn cần dùng trứng gà nữa.
Mấy món này ở nông thôn có cả, mỗi người mang một phần đến rồi bắt đầu làm.
Thím Sở có sở trường làm món này, lúc nhào bột cũng do bà ấy làm.
Sở Thấm nghiêm túc ghi nhớ trình tự từng bước thím Sở làm, thấy thím Sở chia ba phần bột đổ vào một cái thay gỗ to rồi thêm dầu, muối và đường vào.
Đúng vậy, còn phải bỏ muối vào nữa.
Bà trộn lên rồi thêm trứng gà, sau đó trộn tiếp, trộn đến khi kết dính lại thì nhào thành một cục bột.
Lúc thím Sở nhào bột, Sở Thấm tự giác đi nhóm lửa, đợi bà ấy nhào bột xong chuẩn bị làm thì Sở Thấm lấy khăn ra lau bếp lò.
Thím Trương nhìn mà ganh tị.
Không phải bà ấy thích mắng Phi Yến nhà bà, mà là Phi Yến nhà bà còn chẳng được một nửa con nhà người ta.
Không chỉ về mặt làm việc mà còn cả về khả năng quan sát nữa.
Nhìn Sở Thấm nhà người ta có thể làm xong mọi chuyện trước khi thím nhà người ta dặn, lại còn làm rất cẩn thận nữa.
Phi Yến nhà bà… chắc giờ này còn đang nằm trên giường ngủ.
Thím Trương cảm thấy so sánh hai người với nhau chỉ khiến người ta tức chết, nhưng dẫu sao đó cũng là con gái bà, có chê bai cũng là của nhà bà.
Bà thầm thở dài, vứt vỏ trứng ra sân cho gà ăn rồi xếp mấy cái ghế ra, trong lúc đợi cục bột lên men, mọi người ngồi trong sân trò chuyện.
Hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời sáng giữa không trung, ánh nắng giúp người ta thấy ấm áp trải đều khắp sân.
Sở Thấm nhìn xung quanh, đến lâu thế rồi mới nhớ đến chú Sở bèn hỏi: “Thím, chú đâu ạ?”
Thím Sở bĩu môi: “Chú của cháu lên núi đốn củi rồi, ở trong nhà lâu quá, cuối cùng bị thím đuổi lên núi.”
Thím Trương không khỏi che miệng cười, sáng nay lúc còn ở nhà, bà nghe thấy tiếng nhà bên cạnh đánh nhau.
Thím Sở đắc ý nhướn lông mày sắp cao đến tận mang tai, cảm giác chuyện lấy lại tiền của chú Sở cực kỳ tốt.
Bà ấy lại nói: “Sở Hồng và Sở Kiến đang đi học, Sở Hồng còn đỡ, Sở Kiến lười biếng y như cha nó.”
Nói xong bà ấy lại nhìn Sở Thấm, buồn bực nói: “Nhà họ Sở mấy đứa toàn là con gái được hưởng từ tổ tiên, chú và em trai cháu toàn là đồ lười biếng, kỳ lạ thật đấy.”
Sở Thấm: “...”
Cũng không hẳn, chắc chỉ có một mình Sở Hồng thôi.
Sở Hồng là một hạt giống tốt, người ở nhà suốt không ra ngoài như Sở Thấm cũng nghe được hai thầy giáo trí thức nói Sở Hồng học rất giỏi.
Họ nói cô ấy có thiên phú, học một chút là hiểu.
Họ nói cô ấy chăm chỉ nỗ lực, bài tập phải làm gấp đôi người khác nhưng không hề dối trá mà hoàn thành cực kỳ nghiêm túc.
Sở Thấm rất bội phục những người như thế, cô cảm thấy dù mình có xuyên qua sớm hơn, xuyên vào nguyên chủ lúc có độ tuổi như Sở Hồng thì cô cũng không học được như Sở Hồng.
Lúc cô đi học, khả năng tiếp thu còn lâu mới bằng Sở Hồng, mà khả năng này không thể tăng lên chỉ nhờ sống lại, xuyên qua hoặc là trưởng thành hơn được.
Thím Trương nghe mà lòng lại chua xót.
Chết mất, có phải nhà họ Sở chôn mộ tổ tốt nên phong thủy tốt không, nếu không sao lại có hết hạt giống này đến hạt giống khác vậy.
May mà thím Sở không nói về chủ đề này nữa, bà ấy và thím Trương nhắc đến chủ đề gây sốt nhất trong mười dặm gần đây.
“Ôi này, thế là mảnh đất chỗ nông trường cải tạo lại để xây nhà máy thật à?” Thím Sở cắn hạt dưa hỏi, tiện tay đưa một ít cho thím Trương.
Cái gì thím Trương cũng biết, tin nào bà cũng hay.
Bà gật đầu nói: “Có lẽ thế, còn có người đến hỏi bí thư công xã nữa, nhưng bí thư công xã không nói.”
Nói rồi bà nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: “Bà không biết thôi, hình như bí thư công xã của chúng ta định chuyển đi nơi khác, không biết bí thư mới như thế nào, có năng lực ra sao nữa.”
Sở Thấm tự nhủ trong lòng: Cái này phải hỏi Trương Phi Yến nhà thím, cô ấy biết rõ nhất.
Thật ra Sở Thấm cũng rất tò mò, dẫu sao năng lực và phẩm hạnh của bí thư công xã cũng liên quan đến tương lai của bọn họ.
Thời gian trước, đội trưởng Hàn không chống đỡ nổi nữa, một ngày trước khi Sở Thấm đi đập chứa nước thì tổ chức cho người đi đào hố để xây lò phân lân khử oxy.
Chỗ vốn là đất hoang ở thôn Bắc Nguyên giờ mọc lên như nấm, khắp nơi toàn là hố đào.
Sở Thấm không dám đi đến đó, cô sợ mình bất cẩn ngã xuống hố.
Chỗ đó dù có là lợn rừng hay sói hoang cũng chẳng đi được mấy bước!
Nhắc đến lợn rừng và sói hoang, Sở Thấm lại nghĩ mình có cần đi một chuyến lên núi trước khi tuyết rơi ngập núi hay không, đặc biệt là đến đỉnh Thanh Tuyền và núi Bạch Thạch, cô đặt bẫy ở cả hai nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận