Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 476


Nếu như mùa đông không có tuyết thì mùa đông sẽ thoải mái hơn. Bình thường đi ra ngoài thuận tiện hơn rất nhiều, cũng không cần phải dọn tuyết.
Chỉ là đông qua xuân đến, sau khi xuân đến thì phải gieo hạt. Lúc đó đất không đủ nước thì hạt giống cũng không thể gieo trồng. Vụ thu hoạch năm sau coi như xong.
Nghĩ tới đây, Sở Thấm thở dài, lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu.
Tục ngữ nói, trời mưa cũng như mẹ gả chồng. Loại chuyện này vốn dĩ con người không thể thay đổi được. Cô có nghĩ nữa cũng vô dụng.
Sáng sớm.
Sở Thấm lên núi, vốn định chặt củi xong thì xuống núi. Nhưng nơi cô đốn củi lại gần với đỉnh Thanh Tuyền, cho nên Sở Thấm nghĩ đến việc đi đến đỉnh Thanh Tuyền xem có dã thú nào mắc kẹt trong đó không.
Hơn mười cái bẫy nhưng lại chẳng có dã thú nào. Nhưng cô lại vô tình phát hiện nắp bẫy hơi bị lún, hiển nhiên là có một con thú vô tình giẫm phải, sau đó may mắn trốn thoát.
Bởi vì động tác quá nhanh, nên chưa bị ngã vào bên trong.
Sở Thấm tò mò ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát và đánh giá chỗ bị lún xuống. Vài phút sau đã đưa ra kết luận rằng: vết lún này có thể là do động vật hoang dã lớn gây ra. Không phải lợn rừng thì chính là do dê rừng hoặc hươu rừng.
“Cũng giỏi gớm nhỉ, còn có thể chạy thoát.”
Cô nói với vẻ khen ngợi. Có vẻ như thiên tài đói kém và một số cuộc săn mùa thu đã khiến các loài động vật hoang dã trong núi trở nên thông minh hơn rất nhiều.
Mạnh được yếu thua, những con còn lại khó bắt.
Chỉ là dù khó bắt đến đâu cũng không trụ nổi với người có ý chí. Không sợ kẻ trộm đến trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm nhung nhớ.
Sở Thấm nhung nhớ thịt của chúng cẩn thận quan sát lần nữa. Cuối cùng phát hiện xung quanh có dấu vết rõ ràng. Lần theo dấu vết đi sâu hơn, chiếc mũi nhạy cảm của Sở Thấm bắt đầu ngửi thấy mùi gì đó khác thường.
Trên người lợn rừng có mùi hôi, mùi hôi đó rất khó ngửi nhưng cũng khiến người ta khó quên.
Cô tiếp tục đi, ước chừng bốn mươi phút sau thì phát hiện mình đã đi sang một con đường khác, vòng qua khu rừng nơi cô vốn tới hái nấm, chỉ trong nháy mắt đã đi thẳng vào sâu trong rừng.
Sở Thấm sửng sốt, ngọn núi này thật sự quanh co uốn lượn.
Lúc này cô không cần tiếp tục đi nữa, chỉ cần ngửi mùi cũng có thể biết phía trước khả năng rất cao là có ổ lợn rừng.
Bởi vì cô không chỉ ngửi thấy mùi, mà còn nhìn thấy phân và nước tiểu của lợn rừng ở một vài nơi.
Đương nhiên là, Sở Thấm vẫn muốn xác nhận lại.
Cô trèo lên cây, lấy ống nhòm ra nhìn kỹ hơn, tuy không nhìn thấy con lợn rừng nào, nhưng cô nhìn thấy một cái hang.
Điều này đã được khẳng định, Sở Tần nhìn xung quanh, phát hiện nơi này thật sự đã bị che lấp mất, vị trí cũng rất sâu. Coi như là một ngọn núi sâu, nếu đi sâu vào trong, rất có thể sẽ phải đến địa phận của thôn khác.
“Khó trách trước đây không tìm được, ai mà ngờ lại trốn sâu như vậy.” Sở Thấm trèo xuống khỏi cây, thấp giọng lẩm bẩm. Hiện tại đã tìm được cửa hang, xem ra có thể bắt đầu chuẩn bị thôi.
Còn về việc bắt như thế nào?
Đương nhiên không thể tự túc được, một mình Sở Thấm không làm nổi. Cô có chiến đấu thế nào cũng không thể chống lại hai ba con lợn rừng. Cho dù có thêm thím Sở và chú Sở, thì cũng rất nguy hiểm.
Cô nghĩ mình có thể đặt những cái bẫy lớn ở gần cửa hang. Tốt nhất là đặt thêm vài cái bẫy nữa, lợn rừng dù thông minh đến đâu cũng không thể thoát khỏi nhiều bẫy như vậy.
Trong trường hợp này, vẫn cần thím Sở và chú Sở giúp đỡ. Nếu không cô biết phải làm gì nếu con lợn rừng đột nhiên quay trở lại khi cô đang đào đất.
Sở Thấm chạy một mạch về nhà, nhét củi trong ba lô không gian vào hầm rồi chạy đến nhà thím Sở.
Hôm nay chú Sở đang làm việc trong nhà máy, còn thím Sở thì lặng lẽ trốn trong phòng đếm tiền.
Đúng vậy, đếm tiền.
Hôm qua, thôn vừa mới phân phát lương thực và tiền bạc. Chuyện xảy ra đột ngột sau bữa tối hôm qua. Đợi đến lượt Sở Thấm thì đã là chín rưỡi tối, khiến Sở Thấm không có thời gian sắp xếp chỗ lương thực kia trước mà leo lên giường ngủ luôn.
Không còn cách nào khác, bữa tối hôm đó Sở Thấm đã mang rượu sim mới ủ năm nay ra để uống vài ly, có thể mang lương thực về nhà đã không dễ dàng gì rồi, làm gì còn thời gian mà âm thầm thu dọn lương thực chứ.
Mà sáng nay trước khi mặt trời mọc, cô đã thức dậy để lên núi đốn củi, nên việc này bị trì hoãn đến tận bây giờ, Sở Thấm định sẽ về nhà thu dọn sau khi nói chuyện với thím Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận