Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 352


Cậu út Dương vừa nhận trứng gà, Sở Thấm bất ngờ nói: "Cậu út lấy hai mươi trứng để dành cho mình dùng đi, nhà cháu không thiếu trứng. Cậu cũng biếu cho ông chú hai mươi trứng giúp cháu nhé, thời gian trước ông ấy vừa bị bệnh mà!"
Cậu út Dương rất ngạc nhiên: "Từ khi nào mà cháu lại biết nên làm những chuyện này?"
Khoé miệng Sở Thấm giật giật: "Cháu cũng không phải đứa ngốc."
Cô mang đồ đến nhà cậu út Dương một cách lộ liễu hết lần này đến lần khác như vậy, người có lòng để ý chắc chắn sẽ biết hai cậu cháu bọn họ đang làm gì.
Hơn nữa, trong chuyện Kim Kim và Kim Ngọc đổi họ, ông chú đã giúp sức rất nhiều. Ông cụ có quên biết với người phía Hoa Khê, sau vài lần qua lại mới giúp cho Kim Kim và Kim Ngọc đổi sang họ Dương.
Nghĩ đến đây, cậu út Dương gật đầu nói: "Phải, suýt chút nữa cậu đã quên mất việc này. Nhưng nếu cháu đã biếu trứng cho chú hai thì cháu cũng nên biếu cho cậu họ Tiểu Thịnh của cháu, bà cô ba của cháu vẫn còn đấy."
Vị này cũng là người lớn trong gia đình, chít là bà cụ ít ra ngoài thôi.
Sở Thấm "ồ" lên, cô chợt phát hiện thì ra phía trên mình còn có nhiều người lớn như vậy.
Cũng may cô không cần phải đi tặng lễ cho từng người, nếu không chỉ riêng chuyện này cũng đủ làm cô choáng váng.
Cậu út Dương nói tiếp: "Cháu không nên suy nghĩ như thế, cậu thấy cháu đang từ từ trưởng thành, nếu cháu muốn được mọi người đối xử như người lớn thì cháu nên lấy danh sách quà tặng của cha mẹ cháu năm xưa ra. Khi cha mẹ cháu kết hôn, những món quà mà người khác tặng đều được ghi chép rõ ràng, cháu phải xem mà ghi nhớ trong lòng."
Sở Thấm: "Thật sao? Mà thôi bỏ đi, cháu vẫn chưa phải là người lớn."
Cậu út Dương cạn lời.
Quả nhiên, Sở Thấm vẫn là Sở Thấm trước kia.
Sở Thấm tặng đi sáu mươi quả trứng, số trứng gà còn lại đều đưa cho cậu út Dương đổi lương thực.
Trứng gà rất dễ đổi, thời gian bảo quản cũng lâu nên cậu út Dương không hề vội vã đi đổi đồ
Mãi đến ba ngày sau, sau khi Sở Thấm mang nửa sọt trứng gà còn lại tới, cậu út Dương mới màng trứng gà đi lên huyện.
Hồ Uy trợn mắt: "Anh thu gom hết trứng gà trống thôn luôn hả?"
Cậu út Dương gắng sức đặt sọt tre xuống đất: "Làm gì có, cái này là tích trữ nhiều ngày đó. Ánh không cần quan tâm đến nguồn gốc đâu, tất cả đều rất sạch sẽ, tôi nhớ chỗ anh có mấy người muốn cần trứng gà đúng không?"
Hồ Uy gật đầu.
Cậu út Dương: "Lần nãy tôi cũng không đổi tiền, hãy đổi cho tôi một ít thóc và tiểu mạch đi."
Hồ Uy không hỏi nhiều, ông ta biết là do người cung cấp trứng gà chỉ định muốn lương thực: "Được rồi, tôi sẽ đổi cho anh nhiều một chút."
Cậu út ở lại chỗ Hồ Uy một lát, mãi đến khi chuẩn bị ra về ông ấy mới sực nhớ đến lời Sở Thấm nói. Cậu út Dương xoay người lại và nói: "Anh nói xem tôi có nên mua lương thực để dự trữ không?"
Hồ Uy đang đếm trứng gà, ông ta không ngẩng đầu lên mà đáp: "Anh sống ở đại đội, được phân chia lương thực, cần gì phải mua lương thực để dự trữ chứ? Muốn mua cũng là tôi mua, tôi chỉ được phát mức lương thực cố định thôi."
Lời Sở Thấm nói khiến cậu út Dương sợ hãi trong lòng, ông ấy nói: "Hay là cả hai chúng ta đều mua thêm một ít đi, e rằng vụ mùa năm nay thu hoạch không tốt."
Ông ấy vừa có tiền vừa có mối quan hệ, đối với ông ấy mua lương thực không phải là việc gì khó.
Rời khỏi nhà Hồ Uy, cậu út Dương đạp xe về thôn.
Trên đường, ông ấy nhìn thấy một chiếc xe lừa, tập trung nhìn kỹ thì đó là xe lừa của thôn Cao Thụ, người điều khiển xe ông Trịnh, còn Hoàng Đậu Tử thì đang chăm sóc cho cha mẹ mình.
"Ông Trịnh! Anh đánh xe từ bệnh viện huyện về à?" Cậu út Dương đạp xe tới bên cạnh ông ta và hỏi.
"Dương Tiểu Hưng? Thằng nhíc nhà cậu cũng lên huyện đúng không?" Ông Trịnh vừa vung roi vừa vui vẻ nói: "Tôi lên huyện làm chuyện quan trọng, còn cậu lên huyện đi dạo đúng không?"
Dương Tiểu Hưng bật cười rồi nói: "Chẳng lẽ tôi không có chuyện quan trọng sao?"
Ông ấy nhìn người nằm phía sau xe lừa và hỏi: "Người trong thôn của anh đã đón về hết rồi sao?"
Nụ cười trên mặt ông Trịnh nhạt bớt: "Đón về hết rồi, đã qua một tháng, sao còn ở tiếp được nữa."
Những người có liên quan trọng trong vụ việc lần này suýt chút nữa đã mất mạng.
Dương Tiểu Hưng lại hỏi chú Hoàng: "Anh Hoàng, hiện giờ cơ thể anh thế nào?"
Chú Hoàng vô lực nằm trên lớp rơm rạ, ông ta trả lời: "Không sao, tạm thời diêm vương gia không thu cái mạng này của tôi. Không phải người xưa có câu tại hoạ sống ngàn năm hay sao?"
Dương Tiểu Hưng xấu hổ, sao lại tự mắng bản thân như vậy chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận