Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 413


Trước ba giờ chiều, Sở Thấm đã đào xong hết tám cái hố, bước kế tiếp phải cắm chông tre.
Sở Thấm không cảm thấy mệt mỏi, cho nên đào hố xong bèn chạy lên núi.
Cũng không chạy xa lắm, đi thẳng lên núi phía sau. Rừng tre phía sau núi thưa thớt hơn rất nhiều so với hai năm trước, có lẽ nguyên nhân là do người trong thôn đã thường xuyên chặt tre ở đây.
Nhưng tre lớn rất nhanh, đợi mùa màng xong rồi, không tới ba năm, khu rừng tre này lại tươi tốt trở lại.
Ngược lại là khu rừng ở chân núi cửa thôn, còn có hai ngọn đồi trồng đầy cây đều bị đốn trọc lóc, để lộ ra lớp đất trụi lủi.
Sở Thấm đi dạo trong rừng tre, khi nhìn thấy mặt trời có dấu hiệu xuống núi, bèn chặt hai cây tre, kéo cây tre xuống núi về nhà.
Tiếng lá tre xào xạc, trên đường đụng phải Hoàng Đậu Tử cũng đang xuống núi, từ xa xa Sở Thấm đã nhìn thấy anh ta, thế nên trước khi anh ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy hình như có thứ gì đó đang động đậy ở trong gùi của anh ta.
Sở Thấm thầm nhủ trong lòng: vận may của Hoàng Đậu Tử vẫn rất tốt.
Vì năm mất mùa đến rồi, nên các động vật đều đã đi vào trong núi sâu theo bản năng, động vật hoang dã ở vòng ngoài núi càng ngày càng ít.
Vào đầu năm, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài con thỏ hoang, bây giờ ngay cả bóng dáng của thỏ hoang cũng không nhìn thấy.
Tại sao Sở Thấm lại không lên núi?
Là bởi vì động vật hoang dã suy giảm, khó tìm, thường xuyên lên núi ba ngày liên tiếp đều không có thu hoạch.
Có lẽ vì cô nhìn chằm chằm, Hoàng Đậu Tử nhận ra có điều không đúng, quay đầu bèn nhìn thấy Sở Thấm đang kéo cây tre.
Biểu cảm anh ta thay đổi, những suy nghĩ thoáng qua trong lòng nhiều lần, cuối cùng vẫn đi về phía Sở Thấm ở bên này, hỏi cô: “Sở Thấm, bây giờ cô vẫn có cách đổi một chút lương thực không?”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Muốn đổi?”
Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn cái gùi động đậy của anh ta.
Khóe miệng Hoàng Đậu Tử giật giật, thầm nghĩ quả nhiên Sở Thấm đã đoán được.
Anh ta gật đầu dứt khoát: “Vốn dĩ tôi định sau khi về nhà mới hỏi thăm cô, không ngờ lại gặp cô ở trong núi.”
Sở Thấm: “Được thôi, sau khi về nhà anh lại tới tìm tôi.”
Nói xong, kéo cây tre xuống núi trước anh ta một bước.
Ấy thế mà Hoàng Đậu Tử lại nhắc nhở cô một việc, cô gà đã có thể nuôi rồi.
Sở Thấm vừa đi vừa cân nhắc kế hoạch nuôi gà vào năm mất mùa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cây tre trên tay.
Nuôi gà à, đương nhiên phải nuôi ở sau đồi.
Nuôi ở sau đồi thì phải làm hàng rào.
Sở Thấm hối hận, sớm biết thì hôm nay trước khi lên núi sẽ đem theo ba lô không gian trống không, chặt nhiều cây tre đem về nhà mới được, đỡ cho cô sau này lại phải lên núi một chuyến.
Về đến nhà, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hoàng hôn đỏ rực giăng nơi chân trời, thật sự rất đẹp, khiến người ta biết được rằng ngày mai lại không có mưa.
Sở Thấm ngồi trong sân, cầm d.a.o ra vót tre.
Hoàng Đậu Tử rất nhanh đã mang theo gì đó đến, hôm nay anh ta đã săn được hai con gà rừng trong núi.
Một con đã chết, c.h.ế.t chưa quá lâu, thịt vẫn còn tươi. Một con khác vẫn còn sống, đang nhảy loạn xạ, Hoàng Đậu Tử sợ để qua đêm thịt không tươi nên chưa giết.
Sở Thấm chỉ vào con đã c.h.ế.t rồi: “Anh chắc chắn ngày mai thịt sẽ không ương thiu sao, nếu ương thiu thì xử lý như nào.”
Hoàng Đậu Tử do dự một lúc, cắn răng, lấy con gà rừng đã c.h.ế.t lại: “Vậy thì tôi bán một con.”
Sở Thấm gật đầu, được thôi, không nguy hiểm là được.
Hoàng Đậu Tử rời khỏi, để gà rừng lại.
Sở Thấm nhìn gà rừng, chép miệng.
Không thể ăn, không thể ăn, mới ăn xương sốt nước tương chưa bao lâu, dù thế nào cũng phải đợi qua nửa tháng sau mới có thể ăn gà.
Cô vót tre thành mũi nhọn, vót hết hai cây tre, vót tre thành năm sáu mươi cây chông tre.
Bầu trời dần tối, Sở Thấm vội vàng cắm chông tre vào trong bẫy trước khi mua cơm, về phần vật che lấp bẫy thì đợi cơm nước xong xuôi mới làm tiếp.
Làm xong những việc này, phủi bụi trên quần áo, Sở Thấm vội vàng ôm hộp cơm chạy đến căng tin.
Lúc mua cơm vừa khéo gặp đội trường Hàn.
Đội trường Hàn đang trò chuyện với thím Tú Hoa ở trong góc tường, căng tin ồn ào huyên náo, Sở Thấm không cố ý nghe.
Chỉ là, khi đã mua cơm xong, xoay người muốn rời đi thì nghe được vài chữ.
“Giải tán… Không có cách tiếp tục, chậm nhất…”
Ánh mắt Sở Thấm bừng sáng, vô cùng ngạc nhiên.
Là muốn giải tán căng tin à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận