Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 210


Đúng vậy, chỉ có hai mươi cân khoai lang. Đây là lần đầu tiên cậu út Dương buôn bán lỗ vốn, khiến ông ấy buồn bực một quãng thời gian, luôn cảm thấy vụ làm ăn đã là một vết nhơ rõ rệt trong cuộc đời làm ông chủ đen của mình.
Nếu ông ấy biết ở chỗ Sở Thấm vẫn còn hai con sói hoang nữa đang đợi ông ấy, chắc chắn ngay từ đầu ông ấy đã không nhận lấy củ khoai lang bỏng tay này.
Cậu út Dương chỉ đổi được hai mươi cân khoai lang rất xấu hổ khi gặp mặt cháu gái, cảm thấy hơi có lỗi với Sở Thấm. Thế là ông ấy đã kéo dài rất lâu, mãi đến tháng năm cậu út Dương mới lề mề mang hai mươi cân khoai lang cho Sở Thấm: “Chỉ có hai mươi cân.”
Sở Thấm vội mời cậu út Dương vào nhà, rồi nhận lấy khoai lang để sang một bên: “Cậu út, chừng này là đủ rồi. Cháu cũng biết hai con sói hoang này không dễ bán, dù sao thì cháu giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, có thể đổi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Những lời này đều là thật lòng. Ít nhiều gì 20 cân khoai lang cũng đủ cho cô ăn mấy bữa cơm. Vả lại cô vẫn còn hai con sói hoang nữa, nói cách khác có thể có khoảng 40 cân khoai lang. Hiện khoai lang trong nhà đã hết, nên Sở Thấm vẫn khá thỏa mãn.
Thế là Sở Thấm ngượng ngùng vài giây, cố nặn ra một nụ cười: “Cậu út, cái đó... cậu nói thử xem có trùng hợp hay không? Hôm nay cháu lên núi, lại nhìn thấy hai con sói hoang trong cái bẫy hôm trước.”
Cậu út Dương trợn mắt, lùi về sau hai bước: “Cháu thôi đi, sói hoang đâu dễ gặp như vậy.”
Phi! Trông ông ấy dễ lừa đến thế ư?
Cậu út Dương không hề tin lời Sở Thấm nói. Ông ấy không cảm thấy sói hoang là do Sở Thấm săn, cũng chẳng hề đoán ra Sở Thấm có ba lô không gian thần khí nghịch thiên.
Ông ấy cho rằng nhất định Sở Thấm đã hợp tác với ai đó. Còn hợp tác gì ư? Tất nhiên là hợp tác đi săn rồi, bằng không làm sao có thể liên tục săn được con mồi. Nhưng ông ấy không biết cô đã hợp tác với ai.
Sở Thấm nhún vai xòe tay, bày ra vẻ mặt vô tội: “Chuyện này là thật đó. Cháu không có lừa cậu đâu. Cháu còn chẳng dám để ở sân sau nữa, mà chỉ dám để ở hầm. Cậu có muốn đi xem thử không?”
Cậu út Dương tức muốn chết: “Cậu không đi, cháu đã nói đến thế rồi chẳng lẽ còn không có à? Nhưng sói hoang này, cậu thật sự không bán đi được. Hai mươi cân khoai lang này đã rất miễn cưỡng rồi, hoàn toàn là bán lỗ. Nếu bán lần hai, chỉ có thể lỗ hơn.”
Đã có một vết nhơ rồi, chẳng lẽ còn có lần hai?
Sở Thấm hắng giọng nói: “Cậu út, cháu cũng không mấy để tâm, mà chỉ muốn mau chóng xử lý hai con sói hoang kia. Thật sự thấy mà phiền, còn chiếm chỗ nữa.”
Cậu út Dương thầm nói: Thứ này nói muốn xử lý là xử lý à? Cháu không mấy để tâm nhưng cậu thì có.
Chuyện này liên quan đến danh tiếng của ông ấy.
Sau đó Sở Thấm lại nói: “Cậu út đừng hoảng. Vết thương trên người hai con sói hoang này không nhiều như hai con trước, da sói hoang cũng được bảo quản, nên cũng có chút giá trị.”
Cậu út Dương nhìn trời thở dài: “Sớm biết thế này cậu đã không giúp cháu xử lý mấy thứ này rồi. Bây giờ cậu đã lên thuyền giặc cùng cháu, không thể xuống được nữa.”
Sở Thấm: “...”
Đâu cần phải nói như thế. Gì mà thuyền giặc với không thuyền giặc, khó nghe quá đi.
“Cậu út, vậy...”
“Còn làm sao nữa. Đêm nay vẫn như thường lệ đi. Có điều có thể đổi được thứ gì thì cậu không bảo đảm đâu nhé. Nói không chừng còn có khả năng đổi ít muối cho cháu.” Cậu út Dương nói.
Nếu con sói hoang này do ông ấy săn được, ông ấy thà không bán chứ không thể bị người ta ép giá. Nhưng nó là do Sở Thấm săn được, mà cô lại chẳng hề để tâm chuyện mình bị ép giá, cho nên đối với cô đổi được là lời rồi.
Chỉ là đạo đức nghề nghiệp của cậu út Dương đã bị tổn thương nghiêm trọng, trở nên vô cùng kích động.
Sở Thấm gật đầu cười nói: “Vâng cậu út. Cậu út đợi một lát, cháu đã nhờ người mua một ít bánh bích quy, cậu hãy mang về cho em họ ăn đi.”
Dứt lời, cô đi vào phòng ngủ, ôm hộp sắt trong tủ bát ra. Sau đó cô dùng túi giấy đựng nửa cân bánh bích quy, đưa cho cậu út Dương.
Cậu út Dương đâu thể nhận lấy: “Cháu hãy giữ lại đồ tốt như này cho bản thân đi. Cậu chỉ giúp cháu bán đồ, mà cháu còn nhét bánh bích quy cho cậu. Đây là xem như người ngoài rồi.”
Nhưng ông ấy không lay chuyển được Sở Thấm, mà cô vẫn cứng rắn đưa cho ông ấy. Theo Sở Thấm thấy, chắc chắn cậu út Dương đã hao tâm tổn sức trong hai lần giúp cô bán sói hoang này.
Đôi khi không thể xem bản thân nhận được gì, có lẽ cô chỉ được bốn mươi cân khoai lang, hoặc chẳng có gì. Nhưng cậu út Dương đã trả giá không hề nhỏ. Người ta cũng có lòng, Sở Thấm đâu thể làm như không nhìn thấy được. Dù là họ hàng thân thiết đến đâu cũng phải có qua có lại, bằng không chỉ để một bên trả giá thì không lâu dài được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận