Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 561


Sở Thấm "ừ ừ" hai tiếng: "Không sai, là như vậy, giảng viên trung học cơ sở của công xã phần nhiều chỉ học qua trung học phổ thông, thậm chí có không ít người còn chưa tốt nghiệp trung học hoặc chỉ mới tốt nghiệp cấp hai. Tuy nói lời này hơi khó nghe nhưng... tôi cảm thấy có chút trì hoãn con bé. Nếu như có thể, có thể cho con bé đi học trường trung học chỗ các anh được không?"
Thật ra Sở Hồng cũng coi như là một tay nguyên chủ nuôi lớn, Sở Kiến lớn hơn nên cũng phải cứng cáp hơn, cho dù chú thím có để cho nguyên chủ chăm sóc cậu tôi thì cũng chỉ là nuôi thả mà thôi, chỉ cần không té ngã chảy m.á.u thì tùy cậu tôi làm gì cũng được.
Nhưng Sở Hồng thì nhỏ tuổi hơn, nguyên chủ thật sự phải dẫn dắt cô bé từ từ lớn lên.
Nguyên chủ ra ngoài giặt quần áo cũng phải dẫn cô bé theo, bởi vì Sở Hồng còn nhỏ, Sở Kiến lại quậy phá, cô không yên tâm để Sở Hồng ở nhà.
Vì vậy, quan hệ giữa nguyên chủ cùng Sở Hồng thân thiết hơn mấy phần so với Sở Kiến. Cho dù Sở Thấm chỉ là người là, nhưng mỗi lần Sở Thấm kiểm tra trí nhớ thì trong lòng cũng có chút cảm xúc.
Huống chi Sở Thấm không đơn thuần là chỉ vì nguyên do này, mà là bởi vì Sở Hồng quả thật rất thông minh, lại còn chăm chỉ cố gắng, mỗi lần có cái gì không biết là sẽ chạy đến Viện Thanh niên trí thức tìm hiểu. Sở Thấm thật sự cảm thấy cả chỉ số thông minh và tính cách của đứa nhỏ này đều vượt xa bạn cùng trang lứa, không thể để phí phạm ở trường trung học công xã.
Từ trước cô cũng đã muốn chú mình có thể gia nhập nhà máy cơ khí, như vậy Sở Hồng cũng coi như là con em nhà máy cơ khí.
Nhưng thật ra thì chú Sở không được nổi trội như con gái mình, mấy chuyến đi theo chú học lái xe, Sở Thấm đã lái được rất suôn sẻ, mà chú Sở vẫn còn loay hoay với việc quay xe.
Dựa vào khả năng của ông ấy để vào nhà máy cơ khí, từ đó dẫn dắt nhà họ Sở một bước lên mây?
Thôi đi, trái lại trông cậy vào thím Sở còn hơn.
Biết đâu thím Sở mà chăm chỉ phấn đấu thì còn có thể vào làm ở bếp của nhà máy cơ khí.
Nói chuyện một hồi, Kỷ Cánh Diêu cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng anh càng cảm thấy con người Sở Thấm có thật nhiều mặt.
Lúc trước anh luôn nghe nói cô có tâm địa sắt đá, không thèm qua lại với bất jyf ai, nhưng giờ anh lại thấy cô thế mà cũng có lúc mềm lòng.
Kỷ Cánh Diêu thở dài, nói: "Chuyện này thì tôi không quyết định được, nhưng tôi sẽ đi hỏi thử giúp cô."
Sở Thấm lập tức vui cười, mặt mày rạng rỡ.
Cô hiểu điều đó, phó trưởng nhà máy chỉ là phó trưởng nhà máy, chung quy vẫn có một chữ "phó", một số việc quả thật không thuộc quyền hạn của anh.
Nhưng việc anh đồng ý đi hỏi giúp cô thật ra đã là thành công ngoài dự liệu.
Vẫn là câu nói kia, phó trưởng nhà máy thì phó trưởng nhà máy, cho dù có thêm chữ "phó", chung quy vẫn là trưởng nhà máy.
Chỉ cần anh mở miệng, tự nhiên người ta sẽ nể mặt anh.

Kỷ Cánh Diêu xách dưa hấu rời đi, bốn quả dưa này cũng không coi là nhẹ.
Sau khi về tới xã Lạc Thủy, anh bỏ hai quả dưa mình mua cùng với quýt vào căn nhà trống rỗng. Sau đó anh mới đạp xe đạp, xách hai quả dưa kia đến nhà dì cả Sở Thấm.
Dì Dương đang ngồi ở nhà gọt khổ qua, thấy Kỷ Cánh Diêu tới thì có chút bất ngờ.
"Xưởng trưởng Kỷ?" Bà ấy vội đứng dậy cho anh đi vào.
Kỷ Cánh Diêu cười nói: "Dì cứ gọi cháu Tiểu Kỷ là được rồi."
Anh vừa nói vừa đưa bao bố cho bà ấy: "Cái này là Sở Thấm nhờ cháu đem cho dì, bên trong là dưa hấu do chính cô ấy trồng."
Dì Dương sửng sốt.
Ngay sau đó, bà ấy vỗ đùi cười to: "Ha ha, dưa hấu!"
Kỷ Cánh Diêu thắc mắc: "Dưa hấu thì sao ạ?"
Dì Dương vội lắc đầu một cái, nụ cười trên mặt tươi như đóa hoa. Bà ấy đâu có cười bởi vì dưa hấu, mà là vì Sở Thấm đã nhờ Kỷ Cánh Diêu mang dưa hấu cho bà ấy!
Không phải, từ khi nào hai đứa bé này quen thân như vậy?
Không phải Lan Bạch nói Kỷ Cánh Diêu không đồng ý làm quen với Sở Thấm sao, giờ nhìn vẻ quen thuộc trong lời nói của anh thì có vẻ quan hệ giữa hai người khá tốt đó chứ.
Chẳng lẽ hai người còn có những duyên phận khác?
Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ xa lạ do cách biệt thân phận trong ánh mắt dì Dương nhìn Kỷ Cánh Diêu dần dần biến mất, bắt đầu sinh ra chút hiền hòa yêu thương.
Hiếm khi thấy Kỷ Cánh Diêu ngượng ngùng, anh đặt dưa hấu xuống, mượn cớ vội vã rời đi.
"Dì này, cháu phải đi lên huyện một chuyến, cháu để dưa hấu ở đây nhé." Anh nói xong lại đạp xe về nhà.
Dì Dương: "Được được, cháu đi đi, đi đường cẩn thận nhé."
Bà vừa nói vừa từ từ ra tới cửa, ánh mắt nhìn anh rời đi tràn đầy thâm ý.
"Chậc chậc, còn xưng dì cháu nữa..."
Dì Dương che miệng cười cười, xách dưa hấu trở về nhà.
Mà này, dưa hấu? Sở Thấm tự trồng được dưa hấu?
Dì Dương rất thắc mắc, đứa nhỏ này lấy đâu ra hạt giống dưa hấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận