Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 288


Chạng vạng tối.
Sau khi Trương Phi Yến lo cơm nước xong thì trốn mọi người len lén tới cửa, cô ấy cảm thấy Sở Thấm sống quá cô đơn chiếc bóng, khiến cho cô ấy muốn tới cửa cũng không tiện. Bởi vì ngoại trừ thím Sở ra thì có rất ít người đến tìm Sở Thấm, cho nên cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Trương Phi Yến hưng phấn nói.
Không biết vì sao, cô ấy lại thấy rất hưng phấn.
Sở Thấm là người lợi hại nhất, hợp tác với cô thật sự sẽ không tự chủ được mà thấy hưng phấn.
“Hỏi xem khi nào cô có thời gian, hay là ngày mai cô cùng tôi đi tìm động thỏ, sau đó ngày mốt chúng ta đi đến đầm nước?”
Trương Phi Yến không hiểu: “Cần gấp như vậy sao?”
Sở Thấm không hiểu: “Đương nhiên để thịt ở nhà vẫn tốt hơn rồi, lỡ như bị người ta nhanh chân đến trước thì sao.”
Nói xong, cô lại nói với ý tứ sâu xa: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, không phải tất cả mọi thứ đều ngoan ngoãn đi theo quỹ đạo.”
Tim Trương Phi Yến đập thình thịch: “Cô có ý gì?”
Sở Thấm: “Không có ý gì cả.”
Trái tim Trương Phi Yến đập rất nhanh, cô ấy không dám ở lại chỗ Sở Thấm lâu nữa, vội vàng nói hai câu rồi rời đi.
Rời khỏi nhà Sở Thấm, Trương Phi Yến vỗ vỗ n.g.ự.c nhắm mắt lại, thầm nói Sở Thấm quá nhạy cảm, sau này cô ấy phải tránh xa Sở Thấm ra mới được.

Sáng sớm hôm sau.
Sở Thấm bị tiếng s.ú.n.g “Ầm ầm ầm” đánh thức.
Cô không ngờ người trong bộ đội lại đến sớm như vậy, đứng dậy xuống giường, kéo rèm híp mắt nhìn ra bên ngoài.
“Hả? Hơn bảy giờ?”
Sở Thấm dụi dụi mắt, hẳn là hơn bảy giờ.
Tiểu Bạch sợ tới mức vểnh tai lên, cảnh giác đứng trong sân, nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng súng.
Sở Thấm bỗng thấy kích động, nhanh chóng mặc quần áo vào, dự định chờ bọn họ xuống núi thì đi lập tức đi đến sân đập lúa để nhìn xem mấy con sói bị hốt cả ổ.
Vội vàng ăn bữa sáng, vừa ăn cơm Sở Thấm vừa cầm ống dòm, nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Tiếng s.ú.n.g vang lên từng đợt, làm nhiệt huyết của Sở Thấm sôi trào, rất muốn lên núi xem cảnh tượng ấy.
Chờ ăn uống rửa chén xong xuôi thì chạy ngay đến sân đập lúa ngồi chờ.
Lần này trong thôn có thể nói là “Dốc hết toàn lực”, trên sân đập lúa có người ngồi kín, hễ là người rảnh rỗi không đi đào đập chứa nước hay luyện sắt thép thì dường như đều tụ tập ở đây.
Ở đây chờ bọn họ xuống núi!
Thím Sở cũng ở trong đó, Sở Thấm nhìn thấy bà ấy thì đi đến bên cạnh bà ấy.
“Ủa. cháu cũng tới à.” Thím Sở có chút ngạc nhiên.
Sở Thấm: “Xem náo nhiệt thôi.”
Thím Sở thầm nói: Vậy trận náo nhiệt này cũng ghê gớm phết, còn khiến cháu tự mình tìm đến.
Bà ấy lại lặng lẽ nói: “Buổi sáng cháu không thấy đó thôi, lần này ước chừng có khoảng mười hai người lính tới, khí thế kia, chậc chậc, tinh thần hừng hực... Dì cả cháu còn nói là chuyện hôn sự của cháu đừng có gấp, nếu thật sự không được thì nhờ anh cả cháu tìm giúp một người ở bộ đội. Ban đầu thím còn thấy không thỏa đáng, dù sao cũng ở xa. Nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như là điều kiện này thì cũng có thể gặp mặt thử.”
Thím Sở nói xong, che miệng cười ra thành tiếng.
Sở Thấm: “... Thật đáng tiếc, cháu không nhìn thấy.”
Cô mang dáng vẻ thế nào cũng được, khiến thím Sở ngậm miệng, cảm thấy người này vẫn không chịu thông suốt.
*
Người chuyên nghiệp, nên tốc độ làm việc cũng rất nhanh.
Tiếng s.ú.n.g thỉnh thoảng vang lên trước buổi trưa đã dừng lại, Sở Thấm biết ngay là buổi săn b.ắ.n buổi sáng hẳn là đã kết thúc.
Phía trên nhà ăn khói bếp lượn lờ, thỉnh thoảng mùi thịt bay tới thật sự làm cho mọi người trên sân đập lúa phải chảy nước miếng ròng ròng.
Gần đây thịt săn trên núi để lại ở nhà ăn khá nhiều, không cần phải nói cũng biết x hôm nay nhà ăn làm thịt hầm.
Sở Thấm ngồi ở trên sân đập lúa, thỉnh thoảng nghe người đang chơi mạt chược tám chuyện về những vùng lân cận gần đây, không bao lâu có người đi xem đồ ăn trong nhà ăn chạy tới, hưng phấn nói: “Hôm nay có mộc nhĩ xào thịt!”
“Mộc Nhĩ?”
Thím Sở ngạc nhiên: “Nhà ăn lấy đâu ra mộc nhĩ?”
Sở Thấm suy đoán, chắc là ở trong núi.
Mộc Nhĩ ở nhà cô cũng tìm được từ trong núi, trong núi chắc chắn cũng không chỉ có một chỗ có Mộc Nhĩ, sau đó cô lại đi tìm ở gần đó vài lần, cũng không tìm được nữa, thầm nghĩ chắc đã bị nhà ăn bao trọn.
Phần lớn mọi người không có tìm hiểu ngọn nguồn, có thịt ăn là được rồi.
Buổi trưa những người săn thú trong núi sắp trở về, thị lực Sở Thấm rất tốt, lại chú ý tới phương hướng chân núi.
Vì thế bọn họ vừa xuất hiện thì Sở Thấm đã phát hiện, cô bỗng đứng lên, đứng ở trên tảng đá nhìn ra xa.
Thím Sở hỏi: “Về rồi à?”
Sở Thấm gật đầu, sau đó tập trung tinh thần mà đếm xem có bao nhiêu con mồi đang được khiêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận