Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 621


"Đây chỉ là số người đi tuần khu vực sản xuất, chưa tính những nơi khác như ký túc xá, căng tin." Dương Tất Tiên nhỏ giọng nói.
Sau đó anh ấy lại nhíu mày nói: “Nhiều hơn nữa anh không thể nói, nói là vi phạm quy tắc. Cô gái em cũng kỳ lạ, sao em mới hỏi một câu, anh đã khai ra hết rồi nhỉ, em đừng nói cho người khác biết đấy, cũng đừng lỡ miệng trước mặt xưởng trưởng Kỷ. Anh ấy tin tưởng em nhưng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho anh."
Sở Thấm trừng mắt nói: "Thôi đi, miệng anh không kín lại đổ cho em."
Dương Tất Tiên vội vàng giải thích: "Cũng không thể nói vậy được, trời đất chứng giám, trước mặt người khác anh không hề tiết lộ một câu."
Anh ấy thầm nghĩ, lần sau Sở Thấm lại hỏi, anh ấy nhất định phải ngậm chặt miệng, không được lỡ miệng nói ra nữa.
"Thôi, đi đi, đi đi. Em đưa em gái đi học đúng không? Ghê gớm thật đấy, khắp xã Dương Tử Câu không có mấy người có thể vào đây học đâu."
Dương Tất Tiên biết chuyện này, việc Sở Hồng được nhận vào trường nhà máy cơ khí học, là việc vui mà gần đây mọi người hay nhắc đến.
Sở Thấm đạp xe đạp nói: "Anh đừng có nói nữa, em sợ anh lại tự nhiên tiết lộ chuyện gì không nên nhắc."
Dương Tất Tiên bỗng nhiên bịt miệng lại.
Sở Thấm quá tà môn.
Ánh nắng dần dần phủ xuống đỉnh núi, giống như một đợt thủy triều dâng cao bắt đầu từ đỉnh núi rồi từ từ lan xuống chân núi.
Sở Thấm tà môn đạp xe vào nhà máy cơ khí, vài phút thì đến trường học.
Trường tiểu học và trung học cơ sở nhà máy cơ khí nối liền với nhau, cả hai trường đều nằm sâu bên trong nhà máy cơ khí, muốn trốn học cũng khó.
Bên cạnh trường học là khu ký túc xá, cách cổng trường chỉ vài phút, đúng là trường học ngay trước cửa.
Lúc này, trước cổng trường đã có rất nhiều người tụ tập, phần lớn đều là học sinh, một số ít là phụ huynh đang đưa con đến ghi danh.
Từ sáng sớm ngủ dậy, Kỷ Cánh Diêu đã đứng trên ban công để ý con đường dẫn từ cổng nhà máy đến trường học, lúc anh định đi làm thì nhìn thấy người anh muốn chờ.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất đến cổng trường, đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Thấm, Sở Thấm bị dọa giật mình không nhẹ.
Sở Thấm khó hiểu: "Anh cần gì mà phải vội vàng thế?"
Kỷ Cánh Diêu: “Tôi không vội, cô đi mất thì sao."
Sở Thấm nói: “Anh còn chưa đưa sách cho tôi, sao tôi đi được."
Nói xong, cô vội vàng mong đợi hỏi anh: “Sách của tôi đâu?”
Kỷ Cánh Diêu nói: "Ở phòng làm việc của tôi, hôm qua thầy Phùng Quan vừa đưa sách cho tôi, tôi tiện tay mang đến phòng làm việc luôn. Đúng rồi, em gái cô đâu, báo danh xong chưa?"
Sở Thấm gật đầu: “Mới vừa dẫn con bé báo danh xong xong."
Tiếp đó cô không khỏi cảm khái: “Trường học trong nhà máy các anh to thật đấy, chỉ riêng thao trường thôi cũng lớn hơn sân đập lúa của chúng tôi. Phòng dạy học cũng được xây bằng gạch và xi măng, hẳn hai tòa, mỗi tòa ba tầng."
Một tòa dành cho trường trung học cơ sở và một tòa dành cho trường trung học phổ thông.
Sở Thấm mới chỉ nhìn lướt qua chứ chưa đếm là có bao nhiêu phòng học.
Cô bị choáng, Sở Hồng cũng vậy.
Sở Hồng là một trong số ít những đứa trẻ có thái độ đặc biệt tốt, không hề cảm thấy buồn rầu hay tự ti vì mình là một cô gái nông thôn mặc quần áo, ba lô chắp vá, mà cô ấy chỉ bị sốc.
Ở đây lớn quá.
Bàn ghế trong lớp được sắp xếp gọn gàng, có bảng đen phía trước và phía sau, hai bên phòng học có hai cửa sổ lớn.
Cửa sổ là cửa sổ thủy tinh, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng học, cộng thêm gió nhẹ thổi qua, cả người không khỏi cảm thấy thoải mái, lâng lâng.
Điều quan trọng là ở đây có đèn điện.
Mỗi phòng học có bốn bóng đèn điện, Sở Hồng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại được dùng đèn điện.
Cô ấy học lớp 1, lớp 1 ở tầng 3.
Sở Hồng ngồi ở bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn dãy núi xa xa, trong lòng dâng lên tham vọng.
Hiện tại, cô ấy chỉ đơn thuần thích đọc sách, chưa từng nghĩ sau này cô ấy cũng bỗng nhiên nghĩ đến "công danh lợi lộc", cô ấy muốn thi đại học.
Chỉ là thế sự vô thường, cô ấy không biết là vài năm nữa sẽ có một sự kiện lớn khác quét qua đất nước và có quan hệ mật thiết với cô ấy.
Cổng trường học.
Kỷ Cánh Diêu dẫn Sở Thấm đến phòng làm việc, mở tủ lấy ra mấy cuốn sách bên trong.
"Hay là cô ngồi một lúc?" Anh nói: "Cô đi xe đạp đến đây mà, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi đi."
Được rồi, không biết anh đã đến nhà mình bao nhiêu lần, cô ngồi ở đây một lúc cũng không có vấn đề gì.
Sở Thấm ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cảm thấy tầm nhìn phòng làm việc của anh khá đẹp.
“Thoải mái ghê.” Lúc này cô mới nhận ra ngồi trong văn phòng làm việc thoải mái đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận