Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 667


Thời tiết càng lúc càng lạnh, rau trong vườn bị sương làm đông lại.
Nhưng có một số loại rau càng bị sương làm đông lạnh ăn càng ngon, nhất là củ cải trắng chiếm hơn nửa khu vườn của cô, củ cải bị đông lại trông trong suốt.
Trước khi đến mùa đông, Sở Thấm đã gieo trồng những loại rau mùa đông.
Cô trồng củ cải trắng và rau cải trắng nhiều nhất.
À, còn có rau dền đông nữa.
Mấy loại rau như hành lá, hoa tỏi non, cô đặt trong phòng giữ ấm.
Phòng giữ ấm là phòng bên cạnh phòng ngủ của cô, lúc này Sở Thấm đang đào đất bỏ vào thùng gỗ, chuyển thùng gỗ vào trong phòng để lúc đó trồng rau.
Chắc chắn phải trồng loại rau có thể lớn được, vì phòng ngủ nhỏ của cô cũng xây lò sưởi âm tường.
Lúc đó khi đốt lò sưởi thì căn phòng sẽ ấm áp như xuân về, cây rau xanh mơn mởn, cô không sợ không có rau xanh ăn vào mùa đông nữa.
Cô cũng không cần phải lên núi đào đất, chất lượng đất xung quanh nhà cũng không tệ, mấy năm nay Sở Thấm luôn khai hoang, năm nào cũng bỏ tro tàn khi đốt cây xuống đất nên đất xung quanh cực kỳ phì nhiêu.
Cô chuyển thùng gỗ đến cạnh sân, nhìn xung quanh rồi chọn chỗ đào đất cách tường mười mét.
Sở Thấm xoa tay, cầm cuốc bắt đầu đào.
“Hừ… hừ… hừ…”
Cô hừ theo nhịp, không lâu sau đã đào thành một hố to, dùng thuổng sắt xúc đất vào trong thùng gỗ.
Lúc này đất chưa bị đông lạnh nên khá dễ đào.
Nếu để thêm mười ngày nửa tháng nữa, thời tiết rét lạnh, đất bị đông cứng rất khó để đào.
Sở Thấm nhớ năm đó khi cô đào bẫy quanh sân, suýt nữa thì mệt ngã lăn ra đất, vì đất lạnh đóng băng cực kỳ cứng, nếu không cũng không cần phải đào lâu đến thế.
Lần này cô đào đất đến giữa trưa, cuối cùng cũng đào đất đủ cho mười thùng gỗ, chuyển mười thùng này vào phòng, còn tưới một lượt nước nữa.
Sở Thấm để hở thùng, làm một lớp đêm cách nước dưới đáy thùng, tránh lúc trồng rau nước còn thừa chảy ra phòng.
Cô định để hôm nay trồng rau luôn, hai thùng trồng rau chân vịt, hai thùng trồng rau mầm, hai thùng trồng rau xà lách, hai thùng trồng rau hẹ, hai thùng cuối cùng một thùng trồng hành, một thùng trồng hoa tỏi.
Như thế thì mùa đông cô không lo không có rau ăn.
Sở Thấm làm hùng hục đến một giờ chiều, qua giờ ăn cơm.
Không sao cả, trong nồi vẫn còn cháo, trên quầy trong tủ có bánh rau củ còn thừa sáng nay, hâm nóng lại là có thể ăn.
Sở Thấm đi rửa bùn đất trên tay, bỏ bánh rau củ vào lồng hấp làm nóng, đốt lò lên, mở nồi ra lấy thìa khuấy cháo trong nồi.
Không cần phải đun cháo nóng quá, đợi nồi cháo hơi bốc khói thì bưng nồi ra bàn cơm, cô vào phòng bếp múc chút tương ớt.
Năm nay cô làm khá nhiều tương ớt, bây giờ cô định ăn thịt heo tương ớt cô đã làm mấy ngày trước. Cô làm xong bỏ vào bình gốm, mùi thơm không chịu nổi, múc ra ăn kèm với cháo và bánh rau củ cực kỳ ngon.
Sở Thấm ăn hết đĩa bánh rau củ cùng hai tô cháo to.
Buổi chiều nhiệt độ tăng lên, cô ăn cơm xong ngồi trong sân nghỉ ngơi, cực kỳ thoải mái.
Gió thổi nhẹ khiến lòng người nhẹ nhõm, rõ ràng đang là mùa đông mà lại có cảm giác buồn ngủ của mùa xuân.
Sở Thấm xoa mặt, đứng dậy vào phòng mở gói quà ra.
Cô vẫn chưa bóc món quà Trương Phi Yến mang đến giúp cô, bây giờ mới nhìn thử, quả nhiên bên trong là hải sản mà cô quen thuộc nhất.
Trong đó có rong biển cùng các loại cá khô, Sở Thấm bày đồ ra bỏ vào tủ bát.
“Sở Thấm có nhà không?”
Có người gọi ngoài cửa.
Sở Thấm nghe ra đó là giọng cậu út Dương, thế là vừa đi vừa nói: “Có ạ, không khóa cửa, cậu út vào đi.’
Cửa được mở ra, cậu út Dương bước vào.
Sở Thấm tò mò: “Sao cậu út lại đến thế?”
Cậu út Dương nói: “Không phải cháu khuyên cậu xây nhà sao, cậu nghĩ xây cho xong.”
Sở Thấm tò mò hơn: “Sao thế, sao cậu lại đổi ý muốn xây vậy.”
Cậu út Dương: “Ôi, không phải bị cháu thuyết phục sao. Sau khi cháu đi, cậu nghĩ lại mới thấy cháu nói đúng.”
Sở Thấm không tin: “Cậu nói dối.”
“Được rồi.” Cậu út Dương nói: “Bên ông Hồ có một lô gạch, ông ấy hỏi cậu có cần không, nếu cậu không cần thì cho người khác. Cậu nghĩ lại thấy cũng cần, dẫu sao bây giờ không dễ làm gạch.”
Sở Thấm: “... Cậu đúng thật là, hôm qua cháu phí hết lời thì cậu không xây, bây giờ lại vì mấy cục gạch mà đổi ý. Được rồi, cậu bằng lòng xây là được, nhưng lúc nào thì xây?”
Cậu út Dương: “Cậu không định đập phòng bây giờ, hai ngày nữa là ngày lành, nhân lúc đất chưa đông lại thì đào móng trước.”
Sở Thấm gật đầu: “Thế thì được, đợi mùa xuân năm sau cố thêm một chút chắc cuối mùa xuân năm sau có thể xây nhà xong rồi.”
Dẫu sao cũng không cần đập căn nhà bây giờ đi, bớt phiền hơn nhiều.
Sở Thấm lại nói: “Thế hai ngày nay cậu chuyển gạch bên trái nhà cháu đi đi, hai ngày nữa động thổ cháu sẽ đến giúp cậu.”
Cậu út Dương: “Được, đúng là lúc này cần cháu giúp.”
Khó mà tìm được người trong thôn vì mọi người bị kéo đi mở đường cả rồi.
Mấy năm nay, công xã phải làm khá nhiều việc, gần như mùa đông năm nào cũng không rảnh rỗi.
Mấy năm trước thì đào đập chứa nước.
Sở Thấm cũng bị sắp xếp đi đào, mỗi năm đào một tháng, đào được hai năm thì không phải đi nữa, đến lượt người khác đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận