Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 685: Ngoại truyện ở chung 1


Ngoại truyện ở chung 1
Ngày thứ nhất sau khi ở chung.
Sáng sớm, tiếng chim hót vang lên ngoài nhà.
Chung quanh nhà cô trồng rất nhiều cây cối, từ xa nhìn lại chỉ thấy màu xanh lá cây bao bọc toàn bộ đỉnh núi. Thậm chí nếu không nhìn kỹ cũng không nhìn ra có một tòa nhà tọa lạc trên ngọn núi này.
Cây nhiều tự nhiên sẽ có chim cư trú, vì vậy nhà Sở Thấm nghe được tiếng chim hót nhiều hơn hẳn nhà người khác.
Sở Thấm mở mắt ra, nhìn sang người bên cạnh, cô chớp mắt mấy cái, từ từ kéo chăn lên đỉnh đầu, thật sự trùm kín hết toàn bộ khuôn mặt.
Cô có chút ngượng.
Không giả bộ, thật sự có chút xấu hổ.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?
Sở Thấm chỉ nhớ sau khi đưa đồ xong, hai người từ nhà thím Sở về thì mặt trời đã ngả về tây, treo trên đỉnh núi phía tây sắp lặn xuống.
Trời chưa tối hẳn, Sở Thấm đi cho gà ăn, còn Kỷ Cánh Diêu thì đi nấu cơm.
Thật ra hôm nay Sở Thấm không có dục vọng gì quá lớn, ham muốn ăn uống mỗi ngày đã chính là dục vọng lớn nhất của cô.
Kỷ Cánh Diêu có tay nghề tốt, anh hiểu được Sở Thấm thích thức ăn ngon, nên lại âm thầm dồn hết sức để rèn luyện kỹ thuật nấu nướng tốt hơn.
Anh chẳng những tìm đến chợ đồ cũ tìm mua được hai quyển công thức nấu ăn, còn đặc biệt cố gắng tìm được một vị đầu bếp lão làng của tiệm cơm quốc doanh, xài mấy cân rượu cùng hai gói thuốc lá, ghi danh làm học trò của người ta.
Thật ra thì anh chỉ làm học trò theo chân học tạm một hai tháng mà thôi.
Thế nhưng chỉ với một hai tháng đó mà anh cũng đạt được tiến bộ to lớn, chỉ nhìn sự lấp lánh trong đôi mắt Sở Thấm là đủ hiểu.
Sở Thấm vẫn còn đang cho gà ăn thì đã nghe được một mùi hương bay tới từ dưới núi.
Cô bỗng nhỏ nước miếng không ngừng, cũng không trì hoãn nữa mà nhanh chóng phẩy hai cái hết thức ăn trong tay, sau đó chạy thẳng về nhà.
"Hôm nay ăn món gì thế?"
Cô ló vào từ cửa sổ cạnh bếp lò, cổ sức vươn vào nhìn đồ ăn trong nồi.
Kỷ Cánh Diêu gắp một sợi măng mùa xuân chua cay mới vừa trộn cho cô, nói: "Anh trộn gỏi măng mùa xuân với giấm mà em làm, trong nồi còn có thịt bằm nấu với tiêu, còn nấu thêm cho em một chén canh thịt trứng, em thấy thế nào?"
Sở Thấm không ngừng gật đầu: "Em cảm thấy rất tuyệt."
Cô đặc biệt hài lòng, không cần nấu ăn mà vẫn có thể ăn cơm là một cuộc sống cô đặc biệt hài lòng.
Hai món mặn một món canh, hai vợ chồng ăn vô cùng no nê.
Cơm nước xong, trời cũng tối.
Hai người cùng nhau rửa chén và làm vệ sinh.
Sau đó thì sao? Lại chuẩn bị tắm giặt quần áo, tối nay Kỷ Cánh Diêu không về nhà, đây là lần đầu tiên anh qua đêm ở nhà Sở Thấm.
Sở Thấm đã lớn như vậy, không thể nào không biết chút gì về chuyện nam nữ.
Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng biết cách heo chạy.
Mấy cô bác ở nông thôn thường cởi mở đến bất ngờ, có lúc Sở Thấm nghe lý thuyết đầy mạnh bạo về những chuyện đó từ miệng các cô cũng nóng mặt phát hoảng, nếu không phải Sở Thấm biết kiềm chế, lạnh mặt bày ra dáng vẻ nghe không hiểu, thì bảo đảm là sẽ bị các cô chê cười.
Hơn nữa, lúc mọi trật tự trong nhà cô đảo lộn hết ở đời trước, chuyện nam nữ đã buông thả hơn rất nhiều so với lúc này.
Thậm chí ngay cả sách về chuyện ấy cô cũng đã thấy rồi!
Quyển sách đó là cô lấy được khi quét sạch một gia đình. Gia đình kia không chịu đựng qua được mùa đông, sau khi cô đuổi những người khác đi thì dọn sạch hết một lượt, nếu không thì sao có thể để cho cô thấy sách này.
Thời gian sau này, bất kể là sách vàng sách trắng gì, chỉ cần là sách là đã xem như bảo bối.
... Đối với một số người mà nói, loại sách đó cũng là bảo bối mà, bằng không sao lại chịu mua chúng với giá bằng nửa túi gạo mới có thể mua.
Khụ khụ, như đã nói, tuy Sở Thấm chưa từng thực hành, nhưng bởi vì các nguyên nhân này nên cô cũng khá thuần thục.
Ít nhất là thuần thục trên lý thuyết.
Cộng với sự tò mò của cô, Kỷ Cánh Diêu cũng động tâm, hôm qua mới kết hôn xong, đến buổi tối hai người đã làm chuyện không nên làm rồi.
Sở Thấm chỉ nhớ tối hôm qua ánh trăng êm ả, rõ ràng là cuối mùa xuân đầu mùa hè, gió xuân còn lạnh, đặc biệt là sau khi tắm xong, hơi nước trên người bị gió thổi qua một cái, lạnh đến mức giật b.ắ.n mình.
Nhưng khi cô trở lại phòng, nhìn Kỷ Cánh Diêu sắp xếp lại đồ đạc ở trong phòng, cô lại có cảm giác cơ thể nóng lên một cách khó hiểu.
Sở Thấm chớp mắt mấy cái, coi như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới. Cô ngồi xuống bàn đọc sách, cảm nhận gió đêm từ bên ngoài cửa sổ thổi tới, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chập chờn trên khuôn mặt, nhưng cô cũng không ngừng để ý Kỷ Cánh Diêu.
Nhìn một chút là biết hết.
Người này cũng học theo cô mà giả bộ bình tĩnh. Anh đang làm bộ nhét quần áo của mình vào trong tủ áo khoác của cô, nhưng Sở Thấm lại thấy anh đem quần áo vào xong rồi lại lấy ra, giũ ra, gấp lại rồi nhét vào một lần nữa trong vô thức.
"..."
Sở Thấm không nói gì.
Cô gãi gãi đầu, mở miệng hỏi: "Anh có nóng không?"
"Hả?" Kỷ Cánh Diêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, tựa hồ một giây sau mới phản ứng được, anh vội nói: "Nóng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận