Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 265


Trong nhà cô chỉ có hai cái áo bông, một cái cũ đến nỗi bông cũng muốn vón cục, đang mặc ở trên người, chỉ mặc lúc làm việc.
Cái này có thể hỏng bất cứ lúc nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể mặc thêm hai năm, cho nên làm một chiếc áo bông khác trong vòng hai năm là chuyện tất yếu.
Còn có áo khoác nhỏ, nếu có bông rồi thì làm gì còn dùng lông thỏ để làm nữa chứ?
Chỉ là thím Sở vẫn chưa đưa bông cho cô, bởi vì bông của thím Sở cũng lấy từ chỗ chị họ của bà ấy, mà bông bên chị họ bà ấy tạm thời vẫn chưa phát.
Ngoài táo ra thì còn có quả hồng.
Chỉ là quả hồng trồng được trong năm nay không nhiều bằng năm ngoái, nếu cô nhớ không lầm thì ít hơn năm ngoái 10 quả.
Có điều nó vẫn ngọt như thế, dưới sự chỉ đạo của thím Sở, Sở Thấm làm hầu hết hồng này thành quả hồng khô.
Quả hồng khô thật sự ăn rất ngon, cô sống dựa vào hồng khô để chịu đựng được trong khoảng thời gian làm sáng làm đên.
Khi đào đất không chịu nổi nữa thì lấy một quả hồng khô ngọt ngào từ trong túi ra nhét vào trong miệng, sau đó mới có sức lực tiếp tục vung cuốc đào đất làm việc.
Hiện tại trong nhà chỉ còn lại một nửa, khiến cho Sở Thấm không dám tiếp tục ăn.
Ngoài ra còn có mía.
Hôm trước đào được mía từ trong đất lên, đội trưởng Hàn chia ngay tại chỗ, Sở Thấm còn đang bận rộn ở đầu kia kênh nước thì thím Sở nhanh tay lẹ giúp cô chọn ra bốn cây tốt đưa đến nhà cô, Sở Thấm vẫn chưa kịp ăn.
Sở Thấm cân nhắc lúc nào có thể trồng một cây lê, lê mà, đặt bên ngoài trời đông lạnh vào mùa đông, chờ sau khi rã đông sẽ là lê đông lạnh.
Tưởng tượng một phen: Ngoài phòng tuyết rơi dày đặc, mà trong phòng xây lò sưởi ấm áp vui vẻ, cô ngồi ở trong phòng, vừa cảm nhận được sự ấm áp, vừa ăn lê lạnh động lòng người, còn nhìn tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ.
A, cuộc sống như vậy mới thật tốt đẹp làm sao.
Hiện tại cô đã có chút cảm giác đắc chí hài lòng.
Lương thực có, điểm công đủ, thịt cũng nhiều, không gian ba lô mà cô ngày đêm mong nhớ có nhiều hơn một ô, thật sâu bên trong Sở Thấm nghi ngờ mình là được thần phật chăm sóc.
Đi tới ruộng củ năng, cầm nĩa sắt.
Đúng vậy, đào củ năng bằng nĩa sắt, hoặc là loại ba ngạnh.
Sở Thấm làm việc trong chốc lát thì bắt đầu tìm kiếm đội trưởng Hàn. Không biết đội trưởng Hàn đi đâu mà sau khi bắt đầu buổi làm việc hôm nay lại không thấy bóng dáng.
Chủ yếu là cô muốn nói với đội trưởng Hàn chuyện mình muốn cùng đi săn mùa đông, bởi vì chiếc bánh nướng từ trên trời rơi xuống — ba lô không gian khiến Sở Thấm choáng váng đầu óc mấy ngày, khiến cho cô ném chuyện đi săn mùa đông ra sau ót.
Không, hôm nay mới nhớ ra.
Ruộng củ năng được đào xong rất nhanh, Sở Thấm vẫn không nhìn thấy đội trưởng Hàn đâu, cô có chút sốt ruột, hỏi thím Trương bên cạnh: "Thím, thím có biết đội trưởng Hàn đi đâu rồi không?"
Thím Trương thở dài: "Đến công xã rồi, nói là mấy ngày nay toàn là họp."
Sở Thấm kinh ngạc: "Họp nhiều như vậy sao?"
Thím Trương: "Cũng không sao, thím cũng nghe trong nhà đội trưởng nói sản lượng năm nay của đại đội chúng ta chỉ đứng thứ năm. Chậc chậc, ông trời ơi, cũng không biết các đại đội khác trồng như thế nào."
Sở Thấm hoảng hốt, thứ năm?
Cô còn chưa kịp phản ứng đâu thì vẻ mặt thím Trương đã kỳ quái, có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ là kia hai cái thôn kia làm chậm trễ chúng ta?"
Ý bà ấy là nhắc đến chuyện đại đội Ao Chu Gia và thôn Trung Bình khi đổi từ làng xã thành công xã và sáp nhập vào đại đội thôn Cao Thụ, điều kiện bẩm sinh của hai thôn này không tốt, còn không tốt bằng thôn Cao Thụ trước khi đào kênh chứ đừng nói chi là thôn Cao Thụ đã đào kênh.
Phải biết rằng, kênh nước thôn Cao Thụ hiện nay đã được đào thông hai phần ba, chỗ kênh quan trọng nhất cũng đã đào thông, áp lực tài nguyên nước trong thôn sau khi nối liền với sông Thượng Khê thoáng cái đã giảm đi rất nhiều.
Thời gian trước đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn thích đi nhìn Ao Chu Gia và thôn Trung Bình, Sở Thấm rất hoài nghi hai người họ đang lợi dụng các dự án thủy lợi, lần này họ cũng đi xem liệu hai thôn có thể được chuyển đổi nhờ các dự án thủy lợi hay không.
Có điều hẳn là không có khả năng, bởi vì thời gian đó tính tình của hai vị đại lão rõ ràng có hơi cáu kỉnh, hơn nữa cũng hút thuốc khá nhiều.
Sở Thấm lấy lại tinh thần, thứ năm à?
Cô cảm thấy không có khả năng.
Vội vàng hỏi: "Vậy Dương Tử Câu và thôn Khê Đầu lẫn thôn Tịnh Thủy đứng thứ mấy?"
Thím Trương nổi tiếng là "mật thám" trong thôn, những điều này bà ấy thật sự biết rất nhiều.
Cười cười nói: "Ha! Sở Thấm cháu không biết đó thôi, thôn Tịnh Thủy cũng không tốt hơn thôn chúng ta bao nhiêu đâu, trước đây đều đứng trong ba hạng đầu mà giờ họ thành hạng thứ tư rồi. Còn Dương Tử Câu, hình như là thứ ba, thôn Khê Đầu thì lại là thứ bảy."
Sở Thấm: "..."
Không thể nào, hoàn toàn không thể nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận