Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 110


Hai túi lương thực to, trong đó một túi có một nửa là gạo, nửa túi là bột mì.
Bây giờ Sở Thấm không còn cần dựa vào cảm giác của tay để ước tính trọng lượng nữa, bởi vì chiếc hộp mù tháng này của cô là một chiếc cân thép.
Đây là loại cân thông dụng nhất hiện nay, trên cân có móc để treo những vật dụng cần cân, nhưng chỉ trang bị hai quả cân nên những vật nặng quá không treo lên cân được.
Gạo không cần cân, bao rưỡi gạo này cứ trực tiếp đổ đầy vại gạo trong phòng ngủ cô.
Tuần trước, cô đã nhờ thím Sở mua giúp vại gạo trong thôn, có xe lừa trong thôn hỗ trợ chở về khi đi chợ.
Không còn cách nào khác, ở trong nhà thật sự có không có vật gì để chứa! Bên trong vại gạo trước kia đều chất đầy các loại hoa quả khô, đặc biệt là măng khô và rau khô.
Khi đó Sở Thấm suy nghĩ rằng, chẳng mấy chốc sẽ phân phát gạo mới, nên cần phải chuẩn bị trước vại gạo trong nhà.
Lúc vại gạo về đến nhà, thím Sở thuận tiện nói: "Thím đã giúp cháu mua cỡ lớn nhất, có thể chứa một trăm sáu mươi cân gạo, đủ cho cháu chứa đồ rồi."
Thím Sở không thể nào hiểu được vì sao Sở Thấm lại cần một vại gạo lớn như thế, nhà ai có thể lấy ra nhiều gạo như vậy trong một lần cơ chứ? Nếu bóc vở hết chỗ này chắc cánh tay cũng gẫy luôn rồi.
Bình thường lấy ra hai ba mươi cân gạo đã là tối đa, sau đó cất vào trong vại, rồi khoá vại gạo trong tủ, hoàn toàn đủ cho một nhà sáu bảy nhân khẩu ăn được một tháng.
Bà ấy nghĩ thầm hẳn là cô dùng để chở nước, đợt này thôn Tịnh Thuỷ không nung gốm, nói là đợi thu hoạch ngày mùa xong thì mới mở hầm lò, nếu như Sở Thấm cần dùng gấp thì đúng là chỉ có thể mua vại gạo để thay thế.
Nói đến đây, cho nên lúc này Sở Thấm không cần cân cũng biết cậu út Dương đã giúp cô đổi gần một trăm sáu mươi cân gạo.
Về phần túi bột mì, Sở Thấm cân thử, dưới ánh đèn có thể thấy rõ ràng khoảng chừng ba mươi lăm cân.
Sau khi tỉnh táo lại, Sở Thấm ghi trọng lượng vào sổ, tảng đá treo trong lòng cô cũng đột nhiên rơi xuống đất.
Cô không cần ăn bánh bao rau dại nữa, chỗ gạo hoàn toàn đủ cho cô ăn đến Tết, thậm chí là qua Tết.
Gió đêm thổi từng cơn, trong gió mang theo hương lúa chín.
Sở Thấm đậy một cái nắp gỗ lên vại gạo, cái nắp gỗ này là do chính tay cô làm, nó rất nặng, sau khi phơi khô cô đặt lên vại gạo để lũ chuột không đẩy được nắp gỗ của vại nữa.
Bột mì được để trong tủ, bên cạnh gạo nếp do anh họ cô gửi, có mười hai cân gạo nếp, không những đủ làm rượu mà thậm chí còn dư một ít để làm bánh gạo.
Người anh họ này của cô rất hào phóng, Sở Thấm tự nhủ trong lòng, đến lúc mình gửi đồ cũng không thể hẹp hòi.
Bởi vì may mắn bắt được hai con heo rừng, cho nên trong khoảng thời gian này, tâm tư lên núi của Sở Thấm đã phai nhạt rất nhiều.
Chủ yếu vẫn là do ngày mùa bận rộn thu hoạch, thu hoạch hết lúa, thì vẫn còn ruộng ngô phải chăm sóc.
Sở Thấm thường xuyên loay hoay ngoài đồng đến độ mồ hôi đầm đìa, tóc ẩm ướt đến từng sợi, có khi cô không khỏi nghĩ: Rốt cuộc thì bao giờ thiên tai mới đến?
Có lẽ sẽ không xa, nếu như còn mấy năm nữa thì Trương Phi Yến đã không gấp gáp đến mức như vậy.
Cô gái này cũng xui xẻo, bận rộn hơn nửa năm, khi sắp trưởng thành thì lại bị heo ủi. Lần thứ hai thì Sở Thấm tạm thời còn chưa nguyên nhân là gì. Nhưng cô phát hiện mảnh đất trồng khoai lang kia đã bị lật một lần, sợ là đã bị người khác phát hiện chuyện này.
Dù sao đã cố đến phút cuối cùng, vậy mà lại thành công dã tràng.
Đổi thành Sở Thấm, có thể cô sẽ khóc đến chết.
Nhưng mà Trương Phi Yến cũng không hề kém cạnh, cô ấy ở trong nhà cắm đầu chờ đợi hơn nửa tháng, cuối cùng bị cha mẹ không chịu nổi đuổi ra khỏi nhà, đuổi tới ruộng ngô làm việc.
Giờ phút này cô đang ở bên cạnh Sở Thấm, cả người vô cùng gầy gò, Sở Thấm nhìn cô ấy mà thấy đáng thương.
Sở Thấm đoán thiên tai sẽ xảy ra vào sang năm hoặc năm sau nữa.
Đã gần trưa, nắng gắt cuối thu phát uy.
Ánh nắng nóng bức dường như xuyên qua chiếc mũ rơm và chiếu thẳng vào da đầu của cô. Sở Thấm chỉ cảm thấy đỉnh đầu của mình tựa như con suối có nước chảy róc rách xuống.
Công việc hôm nay là làm cỏ, làm cỏ xong vài ngày lại phải nhổ tiếp.
Sở Thấm đã dọn dẹp xong khu vực của mình, chỉ cố ý để lại mảnh đất cuối cùng, còn Trương Phi Yến mới tiến hành được một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận