Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 72


Hương thơm tháng tư, ý xuân dạt dào.
Trong thôn hôm nay chỉ cần làm việc nửa ngày, buổi chiều Sở Thấm vừa hay có thời gian đổi lại cánh cửa rút bốc thăm được lúc trước. Kích cỡ của cánh cửa phù hợp với cửa nhà hiện tại của cô, cảm giác sờ lên đó trơn bóng, cũng không rõ là dùng loại gỗ gì.
Sở Thấm gõ mạnh, quả thật rất rắn chắc.
“Rìu có chặt gãy được không nhỉ?” Sở Thấm bỗng nhiên thấy hơi tò mò, nhưng cô chỉ rút được hai cánh cửa này thôi, không thể lấy làm thí nghiệm được.
Tốn nửa tiếng đồng đồ để lắp cửa xong xuôi, tiếng cót két lúc đóng mở cửa ban đầu cũng không còn nữa, dường như được bôi một lớp dầu bôi trơn, quả thực không tệ.
Hạt giống trong đất đã mọc mầm rồi, Sở Thấm đặt hai thùng nước có lỗ hở ở trong góc vườn, tuần nào cũng phải gánh hai thùng nước, vừa đủ tưới nước một tuần.
Thùng nước là cô đổi với Hoàng Đậu Tử hai mảnh xương thịt dê mới có, Sở Thấm không ngờ hóa ra thùng nước cũng đắt, mua một cái mới cũng phải tiêu một tệ lận.
Cũng may đây là vật dụng bền, một thùng ba đời dùng, người mất vẫn còn thùng. Có những người sẽ tự đốt, ví dụ như ông nội của Hoàng Đậu Tử.
Đáng tiếc người cha lười biếng của cậu ta lại không thừa kế được kỹ năng này, ông nội Hoàng Đậu Tử thấy con trai mình như vậy, vẫn phải đốt mấy chiếc thùng mới yên tâm bay về trời.
Nhưng mà sau này không thể dễ dàng đi đổi đồ với Hoàng Đậu Tử được nữa, cái người này sắc bén, truy hỏi cô lấy được xương dê ở đâu, cô khó khăn lắm mới cho qua được.
Sở Thấm sờ đất: “Vẫn còn ẩm, để ngày mai rồi tưới nước vậy.”
Sau đó lại đi xem chỗ trồng khoai lang ở bên trái.
Sở Thấm tự nhận mình là một công dân tuân thủ pháp luật, thấy hơi chột dạ, bởi vì mấy ngày nay đội trưởng Hàn đã nhiều lần nhấn mạnh không được phép tự ý khai hoang.
Bây giờ đất là của tập thể, hành vi của cô thực chất là đang chiếm lời của tập thể.
Cây giống khoai lang cũng nảy mầm rồi, mặc dù đất cằn cỗi nhưng may là cô đã bón lót đầy đủ trước khi trồng, trông các cây giống cũng khá ổn.
Sở Thấm hài lòng nhìn xung quanh một vòng, lúc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy hai cây măng mọc ở rừng trúc bên cạnh.
Năm nay mưa ít, ngay cả măng cũng chỉ mọc được hai cây, làm Sở Thấm không nỡ đào nữa.
Nhưng điều này đã nhắc cô nhớ ra, cô có thể lên rừng trúc trên núi để đào. Hàn Định Quốc nói là sau này măng mùa đông phải đào một lượt, còn măng mùa xuân thì đào riêng, nhưng cũng chỉ đào được ở rừng trúc gần núi Thanh Tuyền.
Nói làm là làm luôn.
“Tiểu Bạch, vào trong đi.” Con chó này bị dư thừa năng lượng, để lại trong nhà cũng chỉ biết đuổi gà ủi đất.
Tiểu Bạch ư ử rồi bị nhốt trong phòng, Sở Thấm sắp xếp ba lô không gian, sau lưng cõng một chiếc gùi lên núi.
Rừng trúc có thể đào được măng ở khá xa làng, phải đi mất gần 40 phút mới đến được.
Nói ra thì ăn măng mùa đông ngon hơn, đáng tiếc năm ngoái tuyết rơi dày đặc, với cả cô cũng đến nhà máy thép, nên Sở Thấm chưa được ăn măng mùa đông tươi.
Măng xuân kém hơn một bậc, nhưng măng xuân to, có nhiều phần ăn được nên tiện làm măng khô hơn. Chỉ cần được bảo quản đúng cách, thậm chí măng khô có thể để được ba, bốn năm, lúc nào muốn ăn chỉ cần lấy ra ngâm nước là ăn được.
Khi đến rừng trúc, một vòng phía ngoài rừng trúc không có măng xuân, hầu như đều bị người dân làng khác đào sạch rồi.
Sở Thấm buộc phải đi xa hơn nữa, tiến vào sâu hơn.
Rõ ràng măng xuân trong rừng nhiều hơn hẳn, có một số mới mọc lên, có một số đã cao tới hai mét.
Sở Thấm bắt đầu cầm cuốc đào lên, chuyên chọn những cây mới nhú để đào, loại măng này ăn non hơn.
Đào măng cũng phải có kỹ thuật, phải đào đất xung quanh măng trước đã, sau đó dùng lưỡi cuốc xới rễ măng, như thế sẽ chặt được măng xuân.
Khoảng hai giờ sau, Sở Thấm thu được gần một trăm cân măng xuân. Cô để phần lớn măng xuân vào trong ba lô không gian, chỉ để lại hai hoặc ba cây trong giỏ tre.
Nhiệt độ trong rừng trúc còn thấp hơn trong làng, không khí cũng ẩm ướt hơn, vài khóm nấm măng không phát triển được, có lẽ là do nhiệt độ quá thấp.
"Cuối tháng 4 đầu tháng 5 rồi đến tiếp." Sở Thấm lẩm bẩm, nhớ rõ vị trí, hái những bụi nấm măng này mang về nhà, nấu canh nấm măng trứng gà ăn.
Dọc đường Sở Thấm bắt gặp rất nhiều loại rau dại, đặc biệt là rau tể thái và rau sam, thậm chí còn nhìn thấy hai cây hương thung ở rìa vách đá.
Cũng may cách vách đá có một khoảng, Sở Thấm cẩn thận trèo lên cây, ngắt lá hương thung non vào trong giỏ trên lưng.
"Bảo sao người già trong thôn ai cũng nói, sống qua mùa đông, đến mùa xuân là không sợ c.h.ế.t đói nữa." Sở Thấm nghĩ thầm, mùa xuân cứ lên núi kiểu gì cũng có thứ ăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận