Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 510


Vì sắp qua năm mới, giao thừa đang đến gần, cô lo có người thiếu kiên nhẫn muốn đi trộm đồ nên mới đặt bẫy quanh tường, đổi tất cả thành trúc nhọn, còn rải thêm mấy mảnh kính bể nữa.
Sở Thấm còn đến nhà họ Tiền để đặt bẫy giúp nhà bà nội Tiền, sau khi giúp, không ngờ cô lại được cả thôn chào đón.
Có người còn cầm dây củ cải khô nhà mình tự ướp cho cô.
“...”
Dù cô không hiểu gì nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy.
Trời dần khuya, cô tắm rửa về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Sở Thấm lấy đường đỏ định cho cậu út Dương ra, còn lấy bánh mật đường đỏ trước giờ chưa từng ăn trong quầy ra.
Bánh mật đường đỏ khá nặng tay, Sở Thấm ước lượng một lúc, nghĩ xem món này phải ăn thế nào.
Cô chưa từng ăn món đồ nào tỉ mỉ thế này.
Bánh mật đường đỏ có màu nâu đỏ gần ngả về đen, gói trong tờ giấy to, mùi cực kỳ thơm ngọt, không biết mẹ thím Sở làm thế nào.
Sở Thấm bốc một miếng ra cắn, cẩn thận cảm nhận mùi vị.
Cô biết là làm từ bột nếp, bỏ thêm nước đường đỏ được đun nóng.
Không ai dạy Sở Thấm cũng biết phải “ăn” như thế nào, quyết định sẽ ăn ra sao.
Cách nhanh gọn, đơn giản nhất là cắt thành miếng mỏng, bỏ vào đĩa rồi hấp lên ăn.
Phức tạp hơn một chút thì cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào chiên dầu.
Miếng bánh được chiên giòn xốp, màu ngả thành vàng nâu, ngoài giòn trong mềm ăn cực kỳ ngon.
Món này còn có thể nhúng qua trứng gà rồi chiên sơ, chỉ là hơi xa xỉ một chút.
Sở Thấm không khỏi cảm khái: Đúng là cô như nhà giàu mới nổi, lúa đầy kho tiền đầy túi, bánh mật nhúng trứng gà mà cũng dám nghĩ.
Hôm sau.
Trời vẫn âm u đầy mây, có vẻ dự đoán của người già cũng có lý: mấy ngày nữa sẽ có tuyết rơi.
Sở Thấm dậy lúc bảy giờ rưỡi, không ăn sủi cảo mà đi nấu mì ăn.
Lấy cái gì để nấu?
Nấu với dưa chua.
Cô đổ nước sôi vào mì rồi cho dưa chua vào xào, xào đến khi tỏa ra mùi chua khiến người ta chảy nước miếng thì đổ vào nồi nước sôi.
Ào một cái, lá dưa chua nổi trên mặt nước.
Lúc nước sôi thì bỏ mì vào, nấu gần xong thì cắt thêm chút thịt heo đã được ướp với xì dầu và rượu gia vị, lăn qua bột khoai lang rồi bỏ vào nồi mì dưa chua để nấu, đợi chín thì vớt ra.
Mì dưa chua thịt heo là món ngon Sở Thấm chưa từng ăn, cô bưng một tô to ngồi trong sân đầy gió lạnh, gắp một miếng mì lên thổi phù phù, húp một miếng hết vào miệng.
Ăn một miếng mì rồi húp một miếng nước, vị chua kích thích vị giác cùng hơi nóng làm cô đổ cả mồ hôi, xua tan cái lạnh nhiều.
Sau khi ăn hết ba tô mì to, Sở Thấm thu dọn đồ đạc, đóng cửa kỹ càng rồi lên núi.
Cô lên núi thì măng mùa đông, dù có thể sẽ không tìm thấy nhưng đột nhiên Sở Thấm rất muốn ăn bánh bao măng mùa đông, chả cuộn măng và măng muối, bằng lòng tốn một ngày để đi tìm.
Nhiệt độ trong núi còn thấp hơn, sau khi vào núi, Sở Thấm cảm nhận rõ nhiệt độ không chỉ thấp hơn một, hai độ, ít nhất cũng phải thấp hơn từ ba đến bốn độ, cái lạnh tràn ngập quanh người cô, nếu Sở Thấm không mặc nhiều hơn chắc giờ này cũng phải ôm vai run rẩy.
Lúc cô đến rừng trúc, thực sự không nhìn thấy cục măng nào.
Nhưng Sở Thấm cũng không vội, đây là chuyện đã đoán được trước, cô phải đi vào sâu hơn bên trong.
Đi được khoảng hai tiếng, vượt qua hai đỉnh đồi đến một rừng trúc khá kín đáo.
Đây là chỗ Sở Thấm nghe Tần Hoa nhắc đến hôm qua, Tần Hoa nghe cô nói muốn đào măng mùa đông nên giới thiệu chỗ này cho cô.
Tần Hoa nói bà ấy từng hái thảo dược ở đây, có không ít măng mùa đông, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên ít người đến.
Quả nhiên!
Sở Thấm bước vào chưa đến mười phút đã thấy dấu vết phát triển của măng.
Cô có cách để đào măng mùa đông, không chặt ngang thân măng làm gãy mà đào được khá sâu.
Nhưng chỗ này không nhiều măng lắm, Sở Thấm đào được sáu cây rồi không tìm được cây măng nào nữa.
Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể đổi cánh rừng khác.
Đỉnh núi này có đủ các loại tre trúc, Sở Thấm vừa đi vừa nghỉ, đào rồi lại ngừng, cả ngày trời chỉ đào được bảy, tám cây măng, trong lúc đào còn thấy một con gà rừng nhanh chóng lướt qua, nhưng cô không bỏ măng xuống để đuổi theo gà rừng.
Lúc buổi trưa, Sở Thấm ngồi trong rừng ăn trứng luộc và bánh quy, uống chút nước đã nguội.
Giữa rừng trúc âm u, dù cô chẳng sợ hãi gì nhưng cũng không muốn ở lại lâu, vội vàng ăn xong rồi đi sang ngọn núi khác đào măng trong rừng trúc.
Thời gian dần trôi qua, khoảng ba giờ chiều.
Rừng trúc này rậm rạp, ánh sáng tối hẳn.
Buổi chiều cô đào được nhiều hơn, được khoảng mười mấy cái, cộng thêm mấy cái buổi sáng nữa cũng được nửa bao tải.
Sở Thấm cực kỳ hài lòng, ngần này măng mùa đông đủ để cô về gói bánh bao.
Cô mang măng xuống núi, chỉ là cô đã đi cả ngày trời, lúc xuống núi lại không đi đúng đường lúc lên núi.
Sở Thấm không biết rõ đường nhưng cô biết hướng xuống núi bèn đi nhanh hơn như con thỏ nhảy trong rừng, mất gần nửa tiếng mới đi đến chân núi.
Nhưng sau khi xuống núi, cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận