Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 313


Sở Thấm ngẩn người, mặc dù vô cùng bực bội nhưng vẫn nói: "Nếu biết sớm hơn thì tôi vẫn mua. Không còn cách nào khác, tôi phải dùng xe đạp rất nhiều."
"Đúng rồi, anh có phiếu công nghiệp không?" Cô hỏi.
Trần Thiên Chương suýt chút nữa tắc thở.
Anh ta muốn tìm người này để đổi chút lương thực, nhưng Sở Thấm lại tìm anh ta để đổi phiếu công nghiệp.
Nhưng đúng là anh ta có!
Trần Thiên Chương có chút phiền muộn, nói: "Có thì có, cô muốn..."
Sở Thấm nói thẳng: "Tôi dùng thịt đổi với anh được không?"
Trần Thiên Chương im lặng, có chút không tin: "Thật sao?"
Sở Thấm gật đầu: "Thịt dê, thịt dê còn tươi. Anh có bao nhiêu, tôi có thể đổi hết."
Trần Thiên Chương trợn tròn mắt: "Tôi để phiếu ở nhà."
Sở Thấm thở dài, thật đáng tiếc.
Nhà Trần Thiên Chương ở trong thành phố, cô không đợi được.
Mà có lẽ đến lúc ăn tết, cô cũng sẽ không lên huyện nữa.
Trần Thiên Chương cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nói: "Ông Giang nhờ tôi mang cho cô ít đồ, đang để ở chỗ cậu út cô rồi."
Sở Thấm gật đầu: "Tôi biết rồi, gần đây thân thể đầu bếp Giang cũng không tệ lắm phải không?"
Trong lòng Trần Thiên Chương bỗng nhiên khẽ động, không biết đang nghĩ đến cái gì mà thấp giọng cười nói: "Chắc là ông cụ này có chuyện muốn nhờ cô giúp đấy, cô đừng ngốc nghếch rồi bị người ta lừa gạt."
Sở Thấm giật mình: "Không thể nào, ông ấy có thể có chuyện gì nhờ đến tôi chứ?"
Trần Thiên Chương: "Vậy cô nói xem, người ta đang êm đẹp lại tặng đồ cho cô làm gì? Đó chính là măng tây khô, cũng không biết bao nhiêu cân măng tây mới có thể làm ra ba cân măng tây khô đâu."
Cũng đúng.
Sở Thấm không phải loại người không biết tốt xấu, được Trần Thiên Chương một nhắc nhở như vậy, cô cảm thấy có lẽ đúng là đầu bếp Giang có việc muốn nhờ mình.
Cô để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, bản thân cô cũng không thể gửi một thứ gì đó cho một đồng nghiệp mà mình đã không gặp trong hai năm và chỉ mới làm việc chung được vài tháng.
Sở Thấm buồn bực: "Vậy thì tại sao?"
Trần Thiên Chương suy nghĩ một chút, rồi dựa vào gốc cây nói: "Chắc chắn là về cháu gái của ông ấy, nghe nói cháu gái ông ấy sắp xuống nông thôn, chẳng lẽ là đến chỗ của cô?"
Càng nghĩ lại càng nghĩ đây chính là đáp án, gần đây suốt ngày đầu bếp Giang đi đổi phiếu, rất có thể là cho cháu gái của ông ấy. Cháu gái của ông là một phần tử tích cực, vô cùng có khả năng sẽ báo danh xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Trần Thiên Chương cau mày, chuyện gì vậy.
Anh ta tìm đến Sở Thấm để đổi đồ, không phải đến nói việc nhà của đầu bếp Giang với cô.
Trần Thiên Chương đứng thẳng, thành khẩn nói: "Lần sau, lần sau tôi chắc chắn sẽ mang phiếu đến, nếu có lương thực..."
Sở Thấm bất đắc dĩ, nhịn không trợn trắng mắt, vẫy tay với anh ta: "Tôi thật sự không bán lương thực, nhưng mà lần sau mở hòm phiếu tôi vẫn sẽ đổi thịt với anh, anh yên tâm, nhà tôi không có thịt dê tươi thì cũng có thịt xông khói."
Ánh mắt Trần Thiên Chương sáng lên: "Thịt xông khói ngon hơn."
"Đúng rồi, nhà cô ở đâu?" Anh ta hỏi.
Sở Thấm: "Công xã Dương Tử Câu, đại đội thôn Cao Thụ."
Trần Thiên Chương gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
Hai người cũng không tính là quen biết nhau lắm, Trần Thiên Chương nói chuyện không lâu đã lái xe rời đi, không biết bằng cách nào mà anh ta lại về thành phố.
Sở Thấm nhìn một chút, suy đoán trên xe hẳn là có lương thực, mà căn cứ vào vết bánh xe thì cô đoán có không ít lương thực.
Cô cảm thán, cậu út đúng là có bản lĩnh, khiến cô cũng nghĩ đến chuyện nhờ cậu út Dương giúp mình kiếm chút lương thực tới.
Buổi chiều, Sở Thấm ngồi trên xe đạp gặm lương khô.
Hai ngày trước cô đã hồi âm cho anh họ, trong thư nhờ anh họ mua một cái ấm nước để thay, cũng không biết lúc nào mới đổi được.
Cô vừa mới nhìn một vòng trong xã cung ứng, cũng không phát hiện ấm nước, xem ra chỉ có thể chờ anh họ đổi rồi.
Sở Thấm gặm xong bánh bột ngô khô khốc, lại vụng trộm ăn ba quả trứng gà, mở miệng một cái suýt chút nữa nghẹn c.h.ế.t bản thân.
"Khụ khụ khụ!"
Cô ho đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, cô chống tay lên thân cây và nhìn thấy hình như cậu út mình đang đi từ xa về phía cô.
"Cháu ăn xong chưa?" Cậu út Dương hỏi cô.
Sở Thấm nuốt trứng gà trong miệng xuống rồi nói: "Rồi ạ."
Cậu út Dương đưa cái túi cho cô: "Đây là đồ đầu bếp Giang ở xưởng sắt thép cho cháu."
Sở Thấm: "Cháu biết rồi, vừa nãy cháu đụng phải Trần Thiên Chương, anh ta đã nói với cháu."
Cậu út Dương trầm ngâm một lát: "Cháu phải biết là nhiều khi vô công bất thụ lộc, nhiều khi chỗ tốt không phải dễ kiếm như vậy." Ông ấy sợ Sở Thấm toàn tâm toàn ý cảm thấy vị đầu bếp Giang kia là người tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận