Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 632


Kỷ Cánh Diêu nhức đầu, anh thấy có vẻ không đáng tin.
Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, anh đành gật đầu nói: "Được, dùng tạm vậy."
Nhưng hai người cũng không ngốc, làm sao có thể dùng thước cuộn hay tấm ván tre để đo trực tiếp. Bọn họ dứt khoát tìm một thân tre thẳng, dùng nó là đơn vị đo đạc.
"Đo sân trước đi." Sở Thấm nhìn mặt trời, lúc này bên ngoài có mặt trời, phơi nắng khiến người ấm áp, cực kỳ thoải mái.
"Được." Kỷ Cánh Diêu gật đầu, anh để gậy tre vào tường bắt đầu đo.
Sở Thấm cầm giấy bút, anh đo, cô ghi.
Sau khi đo xong, Kỷ Cánh Diêu nói: "Sân trước nhà cô rộng hơn tôi tưởng tượng, rộng khoảng năm mươi tư mét vuông, nếu tính cả cổng thì phải tầm hơn bảy mươi mét vuông."
Sở Thấm cười sáng lạn: "Đương nhiên rồi, sân trước nhà tôi gần to bằng sân nhà anh."
Kỷ Cánh Diêu nghẹn họng, anh cảm thấy sau khi hai người thân thiết, miệng cô gái này độc hơn khá nhiều, nhưng anh lại đáng khinh, cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.
Đo xong sân trước thì đến sân sau, Kỷ Cánh Diêu phát hiện sân sau của người ta còn rộng hơn nữa.
Sân sau của cô thực sự lớn hơn nhà anh.
Thật ra bây giờ Sở Thấm không còn đề phòng anh như trước, thậm chí còn cho anh nhìn thấy cây táo, cây thanh mai.
Kỷ Cánh Diêu có hơi chấn động.
Nếu không tại sao Sở Thấm có thể giàu như vậy được, nhìn sân sau của nhà người ta, cái này cũng không được gọi là sân sau, hoàn toàn có thể gọi là đầy đủ chức năng của cánh rừng!
Có cây thanh mai, có cây táo, có cây dâu, còn có cây phong lữ, cây cẩu kỷ, cây hồng, cùng với cây chè nửa c.h.ế.t nửa sống, còn có cây quýt quả vẫn chưa to bằng nửa nắm tay, nhưng vẫn xanh tốt như trước...
Khóe miệng Kỷ Cánh Diêu giật giật, anh không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Sở Thấm: "Cô đây là, đang thu gom cái gì sao?"
Sở Thấm im lặng, cô bỗng cảm thấy mình trồng quá nhiều cây ăn quả.
Cây chè được trồng vào mùa xuân năm nay, cô nhàn rỗi, có biết trồng chè rất khó khăn, nhưng cô vẫn thử.
Thử xong... Ờm, có thể là có thể, thế nhưng trình độ của cô không đủ, cô luôn cảm thấy nó ốm yếu hơn sau khi được trồng xuống.
Nhưng Sở Thấm cũng không hiểu biết nhiều về việc uống trà, cô cảm thấy cây chè ở sân sau giống với vị chè hái trên núi xuống, vậy nên dù cây chè này ốm đau bệnh tật nhưng vẫn được giữ lại.
Còn cây quýt, thật ra Sở Thấm muốn trồng một cây bưởi, nhưng không tìm được giống bưởi tốt, vậy nên cô chỉ có thể lấy lui làm tiến, tìm cây quýt để trồng.
Thế nhưng cô không trồng quýt để ăn, mà để làm thuốc.
Vỏ bưởi chữa tiêu đờm hết ho, còn có thể đun nước uống, đời trước Sở Thấm đã thử uống nước vỏ bưởi và mật ong, mùi vị không tồi.
Năm ngoái, cô thỉnh thoảng mơ thấy trà bưởi mật ong, nên mới nghĩ đến trồng bưởi.
Thế nhưng không có thì thôi, cây quýt miễn cưỡng cũng dùng được, mùi quýt thơm ngát, để ở trong nhà cũng có thêm chút hương thơm.
Sở Thấm cười mất tự nhiên, nhưng may mà Kỷ Cánh Diêu không cố chấp truy hỏi đến cùng, bọn họ nhanh chóng đo sân.
Thật ra Kỷ Cánh Diêu không chỉ phát hiện cái này, anh còn phát hiện trên sườn núi có một mảnh đất bị khai hoang, con đường lên núi cũng thường xuyên có dấu chân.
Điều nổi bật nhất là, sân sau của Sở Thấm thế mà được lát hết bằng đá xanh giống như sân trước.
Đó là một khoản tiền rất lớn, Kỷ Cánh Diêu đo sân sau rộng bảy mươi hai mét vuông, ít nhất năm mươi mét vuông được lát đá xanh, trong mắt Sở Thấm đều là không có gì.
Sở Thấm không thèm để ý, đá xanh rất dễ mua, ở công xã và các địa phương xung quanh cũng đều có bà, còn có không ít người tự mình làm, việc này không thể hiện điều gì khác ngoài chuyện cô có tiền.
Kỷ Cánh Diêu cốc nhẹ lên đầu cô, anh không khỏi thở dài: "Ngốc không chứ, chuyện quan trọng nhất mà không suy nghĩ cẩn thận."
Kỷ Cánh Diêu nói xong thì đi đo phòng ở.
Sở Thấm bị anh cốc đầu có hơi buồn bực, sau đó cô bừng hiểu ra.
Đúng vậy, việc cô lát đá xanh chỉ thể hiện cô sự giàu có của cô. Nhưng nghĩ lại thì thật khó để mua được số lượng đá xanh nhiều như vậy từ một người.
Dù sao cô mua những viên đá xanh này chỉ có thể quy là mua "tư nhân", nhưng ai lại rảnh rỗi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể làm ra nhiều đá xanh như vậy.
Hơn nữa số lượng hàng lớn như vậy, thế nào cũng sẽ để lại dấu vết, vì thế cái cớ "tôi mua lén ở nhiều hộ gia đình" mà Sở Thấm đã chuẩn bị sẵn không thể sử dụng được.
Sau khi Sở Thấm suy nghĩ thông suốt, cô hơi xấu hổ.
Ỷ vào không có ai đến nhà cô, quả thật cô quá to gan.
Cũng may Kỷ Cánh Diêu không truy hỏi đến cùng, Sở Thấm không khỏi thân thiết hơn với anh.
Nếu phải đo độ thân thiết với anh, thì độ thân thiết ban đầu bằng một phần độ thân thiết của cô với cậu nhỏ, bây giờ đã là hai phần ba độ thân thiết của cô với cậu nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận