Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 670


Sở Thấm hiểu rõ chuyện này, những người trong công xã nắm rõ công xã như lòng bàn tay cũng hiểu.
“Ai nghĩ ra thế? Vừa mới xây…”
“Đồ ngốc này, mau ngậm miệng lại. Anh mà không học cách ngậm miệng lại thì sao này có người dạy cho anh một bài học đấy.”
Người lớn trên sân đột nhiên quát to.
Lúc Sở Thấm đang nghĩ kênh mới xây có khởi công được không thì có người nói: “Ôi, thôn chúng ta có thanh niên trí thức mới đến không? Kể cũng lạ, mấy năm trước không đến, nghe nói năm nay lại có không ít.”
“Đúng là không ít, nghe nói công xã chúng ta có mười mấy người, nhưng nếu chia đều ra từng đội sản xuất cũng ổn.”
“Mấy thanh niên trí thức này sao không ở trong thành phố sống cho tốt mà lại đến thung lũng chúng ta làm gì?”
“Ai mà biết chứ!”
Sở Thấm thầm nghĩ: Trong thành phố nhiều người quá, không thể không đến được.
Cô im lặng từ đầu đến giờ, qua một ngày nghe được đủ kiểu tin tức.
Điều làm Sở Thấm hứng thú nhất là hoạt động kết nối, nếu không phải cô không rời nhà được thì cô cũng muốn đi một chuyến! Nghe nói vé xe lửa miễn phí, lại còn sắp xếp nhà khách nữa, sao lại không muốn được.
Buổi trưa cô ở lại nhà cậu út Dương ăn cơm, ăn xong lại làm tiếp, làm đến bốn rưỡi chiều.
Mùa đông nên trời tối sớm, người cùng thôn vẫn còn làm tiếp được, Sở Thấm thì dừng lại ăn bữa cơm rồi chuẩn bị về nhà.
Vì có nhiều người đào nên móng cũng đã đào gần xong, chắc mai đào thêm nửa ngày nữa là xong.
Cậu út Dương nhìn trời sắp tối, nói với Sở Thấm: “Hay là hôm nay ở lại nhà cậu nghỉ đi?”
Sở Thấm xua tay: “Không sao ạ, cháu không mệt lắm, mai cháu còn phải đến nhà dì nữa.”
Cậu út Dương nối: “Thế cháu phải chú ý đấy, đừng đi đường nhỏ, ra đường lớn mà đi.”
Ông ấy không giữ Sở Thấm lại nữa, mùa đông trời tối nhanh.
Nửa tiếng trước còn thấy sắc trời bình thường, nửa tiếng sau đã tối đến mức các mười mét không nhìn thấy rõ là đồ gì, lúc này về sớm được thì về sớm thôi.
Lúc chạng vạng tối.
Ráng chiều dần tắt, màu cam đỏ xán lạn không còn nữa, bầu trời chỉ còn màu tím xanh đậm.
Rừng cây bên đường tĩnh lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gà rừng và các loài chim kêu.
Sở Thấm không bị thu hút, đi trên đường lớn khoảng nửa tiếng mới về ddeenes nhà.
Lúc về nhà, trời đã gần tối hẳn, vì ăn tối rồi nên Sở Thấm tắm rửa xong vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Cô nhóm lửa trong lò sưởi rồi đun nước nóng.
Hơi nước mờ mịt mang lại độ ẩm cho căn phòng.
Căn phòng dần trở nên ấm hơn, Sở Thấm uống mấy miếng nước, đọc sách một lúc, không chịu được cơn buồn ngủ nữa nên thiếp đi.
Hôm sau cô đến nhà dì Dương.
Vì nhà dì Dương xa nên Sở Thấm muốn đi sớm hơn, thế mà lúc đến nơi cũng đã gần 10 giờ.
“Sở Thấm, cuối cùng cũng đến rồi!” Dì Dương cực kỳ vui mừng, kéo cô vào nhà, đưa trứng chưng đường đỏ cho cô: “Uống cho ấm người.”
“Dì, cháu không lạnh.” Sở Thấm giơ tay cởi găng tay ra: “Tay cháu còn nóng đây này.”
“Thế cũng phải uống, nấu riêng cho cháu đấy.” Bà ấy nói rồi lại vào bếp làm.
Sở Thấp ăn trứng chưng đường đỏ nóng hổi, không thể ngồi không được nên ăn xong vào bếp giúp đỡ.
Dì Dương nói: “Cháu ngồi bên ngoài là được.”
Sở Thấm nói: “KHông sao, ở trong bếp ấm hơn.”
Nói rồi cô đi nhặt rau.
Nhà dì Dương có rau xanh, chắc là đợt rau xanh cuối cùng trong năm nay.
Sở Thấm nghĩ rồi nói: “Dì, dì bỏ chút đất vào thùng gỗ rồi đặt trong phòng cũng có thể trồng rau xanh được.”
Dì Dương cười: “Sao dì không nghĩ ra được, nhưng không cần. Trồng được bao nhiêu đâu chứ, trồng rồi ăn không đủ ba ngày. Nếu trồng nhiều thì phải dùng củi lửa và than, cái mất không đủ bù cái được, lại còn tốn chỗ.”
Sở Thấm: “...”
Sao lại nghe có lý thế nhỉ, đúng là cô đang trồng rau lỗ vốn, bây giờ ngày nào cô cũng phải đốt lò sưởi trong phòng ngủ nhỏ.
Thế là Sở Thấm không khuyên nữa, nói: “Nhà cháu có trồng, lúc đó cháu mang một chút cho dì.”
Không đợi dì Dương từ chối, Sở Thấm đã nói tiếp: “Phải rồi dì, mấy ngày nữa dì và dượng muốn đến chỗ anh họ sao?”
Dì Dương bỏ đồ ăn trong tay xuống, ngạc nhiên nói: “Dì cứ bảo dì quên mất định nói gì, hóa ra là chuyện này.”
Bà ấy gật đầu nói: “Đúng đấy, dì và dượng cháu cùng ông Lý đi cả, em họ cháu không đi, trên đường cũng lắm kẻ bắt cóc nên Kim Kim và Kim Ngọc cũng không đi. Lúc đó mất tập trung rồi bị người ta kéo đi mất cũng chẳng biết, đáng sợ lắm!”
Sở Thấm há hốc miệng: “Có hoạt động kết nối bên ngoài rồi mà còn có chuyện này sao?”
Dì Dương nói: “Sao không có được, người ta đi hoạt động kết nối là đến thành phố lớn như Bắc Kinh, các địa phương nhỏ thường vắng vẻ hơn.”
Sở Thấm gật đầu, không nói tiếp nữa.
Lát sau cô lại hỏi: “Thế dì đi khi nào thì về?”
Dì Dương nói: “Khoảng nửa tháng thì về, dẫu sao trước tháng chạp là về nhà.”
Bà nói rồi đột nhiên nhìn Sở Thấm thấp giọng nói: “Này, dì nghe thím cháu nói bây giờ xưởng trưởng Kỷ một tuần đến tìm cháu bốn năm lần à?”
Sở Thấm không hề ngại ngùng, gật đầu, người ta đến cô cũng không thể đuổi đi được.
Cô nói: “Lần nào anh ấy đến cũng mang đồ ăn.”
Ai mang đồ ăn đến mà chẳng thích.
Dì Dương mấp máy môi, bất đắc dĩ nói: “Chậc, cháu chỉ quan tâm đến chuyện này. Hai đứa còn trẻ tuổi, dù nói có cách sống của mình nhưng hai đứa đã ở chung nhiều năm trời, dì thấy cháu cũng vui mừng mà không gấp gáp đấy.”
Lúc trước bà còn giục, bây giờ chẳng giục nữa, giục mãi cũng mệt, mặc kệ hai đứa với nhau, dẫu sao người bị thiệt cũng không phải là Sở Thấm.
Lúc đang nói chuyện thì Kim Kim và Kim Ngọc về. Trường học chưa nghỉ, hai anh em vẫn còn phải đi học.
“Chị!”
Hai đứa thấy Sở Thấm lập tức sáng bừng mắt, vội vàng gọi.
Sở Thấm là người chị được hai anh em thích nhất, cực kỳ nổi tiếng ở xung quanh đây, lại còn hào phóng nữa.
Lúc này cô mới nói: “Chị mang ít bánh quy đến, bọc bằng báo để trên bàn…”
Còn chưa nói xong đã nghe hai anh em òa lên, vội vàng chạy đến cầm bánh quy lên.
Không lâu sau, Kim Kim ăn bánh quy chạy vào, miệng ngậm bánh lén lút nói với Sở Thấm: “Chị, em học được cách ép dầu rồi.”
Sở Thấm ngừng tay: “Em học ép dầu ở công xã à?”
Kim Kim gật đầu, nói nhỏ: “Tan học em đi giúp bọn họ, sau này chị muốn dầu đậu nành hay dầu đậu phộng thì cứ tìm em!”
Cậu vỗ ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận