Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 635


Sở Thấm ngồi trong phòng ngủ, có thể nhìn thấy cây mai hồng kia trước cửa sổ, cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không thấy khó chịu bởi vì tuyết rơi không thể ra ngoài.
Mặc dù tuyết năm nay không nhiều như hai năm trước, nhưng người bình thường không có việc gì làm cũng không lựa chọn ra ngoài vào thời điểm này, hầu hết đều ở trong nhà tránh đông.
Bởi vì năm nay lương thực đầy đủ, lúc tránh đông có thể làm chút đồ ăn.
Sở Thấm được cho đồ ăn ba lần liên tiếp.
Lần đầu tiên là của thím Sở, bà ấy mang món ngày Tết là bánh quai chèo đến cho Sở Thấm.
Bánh quai chèo đã được chiên, Sở Thấm ăn hết một đĩa bánh, thành công khiến khóe miệng của mình có hai vết bỏng rộp.
Cô nóng ba ngày, uống trà kim ngân ba ngày mới đè được cơn nóng xuống.
Lần thứ hai là của ông cụ Từ, có lẽ chú Từ vì cảm ơn cô nuôi heo khỏe mạnh, nên cố ý mang đến cho cô một đĩa thịt viên chiên.
Mùi vị món này rất lạ, mặc dù là cùng cách làm, nhưng mỗi người khác nhau lại làm ra một hương vị khác nhau.
Sở Thấm rõ ràng cảm nhận được thịt viên chiên nhà họ Từ ngon hơn thịt viên chiên nhà cô, bên ngoài vừa xốp vừa giòn, mà bên trọng lại vẫn mọng nước.
"Có lẽ là bởi vì người ta dùng tinh bột." Sở Thấm cắn một miếng, cô cẩn thận thưởng thức rồi nói.
Bình thường cô chỉ dùng bột mỳ, bột mỳ cũng ít, cô cho cả thịt băm, hành và gừng vào trong bột mỳ, khi nào dầu sôi thì dùng thìa múc bột vào trong nồi.
Sở Thấm cũng định vài ngày nữa sẽ làm thịt viên chiên, cô còn muốn làm củ cải viên và bí đỏ viên.
Ôi! Tại sao cơ thể cô không tiến hóa, tại sao không bị nóng trong khi ăn đồ dầu mỡ.
Lần thứ ba là của Trương Phi Yến.
Cô ấy tặng đồ có tấm lòng, nói là khoai tây chiên tự làm, thế nhưng Sở Thấm nhìn thấy giống bánh gạo.
Bánh gạo làm thế nào?
Cắt bánh gạo đã hấp ra thành những lát mỏng, sau đó xếp lên mẹt để phơi nắng.
Phơi nắng xong thì miếng bánh gạo sẽ cứng, muốn ăn thì phải rang với bột, hoặc là chiên.
Bánh gạo chiên sẽ thơm, nhưng bánh gạo rang với bột ăn sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Sở Thấm cảm thấy làm bánh gạo có thể g.i.ế.c thời gian, cô ăn hết số bánh gạo Trương Phi Yến cho thì cũng tự làm.
Bây giờ đã gần đến giao thừa, xay sữa gạo cũng là xay, xay sữa đậu nành cũng là xay.
Sở Thấm xay xong sữa gạo và sữa đậu nành, cô dành một ngày để hấp bánh gạo và đậu hũ nhồi thịt.
Sở Thấm vẫn dùng măng mùa đông làm nhân đậu hũ nhồi thịt, hôm nay cô không đào được nhiều măng mùa đông, nhưng khi đào thì bắt được bốn con chuột tre.
Sở Thấm cho thím Sở một con, cho cậu út Dương một con, nhờ Kỷ Cánh Diêu đưa cho dì cả Dương một con.
Chuột tre được coi là quà năm mới năm nay của Sở Thấm, bởi vì năm nay được coi là năm đầu tiên thời kỳ cực khổ đã qua. Sở Thấm tặng quà hào phóng, bọn họ cũng đáp lại cô hào phóng.
Món đầu tiên là chuột tre, món thứ hai là thịt khô cô tự làm, món thứ ba là nấm tre khô cô tự làm, món thứ tư là bánh gạo tự làm.
Sở Thấm đều tặng mọi người bốn món này giống nhau, nhưng đồ cô nhận về lại không giống.
Thím Sở đưa cho cô mật ong mà Sở Thấm đang thiếu và rượu gạo nhà mẹ đẻ bà ấy tự ủ.
Cậu út Dương cho Sở Thấm một túi kẹo lạc đã lâu cô chưa ăn, cô nhớ thương hương vị này rất lâu rồi, xem ra bây giờ điều kiện tốt nên đã sản xuất lại.
Còn có một con vịt, cô nhìn giống như vịt nhà nuôi, cũng không biết cậu út lấy ở đâu, bình thường mọi người đều lựa chọn nuôi gà, rất ít người nuôi vịt.
Dì cả Dương thì cho hơn ba cân xương bò, không nhiều thịt, nhưng nhiều xương.
Dì cả tự mang xương bò đến, còn có Kỷ Cánh Diêu cùng mang tới.
Sở Thấm còn đang ngạc nhiên khi thấy hai người họ đi cùng nhau, dì cả đã nói: "Không phải nhà cháu có thùng sắt to sao, treo thùng sắt lên bếp lửa, cho xương bò vào trong thùng ninh, ninh nửa tháng vẫn còn mùi."
Sở Thấm: "..."
Xương bò ninh nửa tháng vẫn ăn được sao?
"Sao lại không! Có tủy xương, ninh từ từ tủy xương mới mềm." Dì cả Dương nói như vậy.
Bà ấy khó lắm mới đến một chuyến, bà ấy túm vai Sở Thấm, đánh giá kỹ cô, sau đó bà ấy nghi hoặc nói: "Sở Thấm, dì cảm cháu cao hơn."
Thật ra Sở Thấm cũng thấy mình cao, cô cảm thấy có lẽ đời này bản thân có thể cao bằng đời trước.
Kiếp trước Sở Thấm cao một mét bảy mươi ba, lúc đó cô được coi là thấp trong thời mạt thế đầy người tiến hoá, nhưng bây giờ thì được coi là cao.
Sở Thấm thấy hơi buồn rầu, bởi vì điều này mà hàng năm cô đều phải khâu thêm ống quần và tay áo, nếu không quần áo sẽ bị ngắn.
Kỷ Cánh Diêu bước đến, anh cố ý đứng trước mặt cô để so sánh, tay giơ lên, còn gật đầu: "Ừ, quả thật là cao hơn không ít. Lần đầu gặp nhau, cô chỉ cao đến n.g.ự.c tôi, bây giờ đã cao đến bả vai tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận