Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 117


Theo lý mà nói, Trung thu thì phải ăn bánh Trung thu.
Nhưng bánh Trung thu có rất nhiều nguyên liệu, ngay cả Dương Lập Thu cũng chỉ có thể làm bốn cái, một mình ông cụ ăn một cái, còn những người khác mỗt người ăn một nửa.
Sở Thấm vẫn thích ăn bánh trung thu ngũ nhân này, mặc dù dì nói đây là phiên bản giản lược, cũng không biết khi tinh tế làm ra thì có thể ngon như thế nào.
Sau khi ăn xong bữa trưa Tết Trung thu, Sở Thấm bị nhét một túi đầy đồ rồi về nhà.
Dì cả biết cô thích ăn hạch đào, cho nên không biết đã lấy hai cân hạch đào từ nơi nào rồi đưa hết cho cô.
Ngoài ra còn có ba đoạn củ sen, khi đi ngang qua nhà thím Sở, Sở Thấm đã cho thím Sở một đoạn.
Cuối cùng là một cái túi hạt sen khô, dì cả nói là có thể hầm để ăn, Sở Thấm chưa ăn nên lấy thử một chút.
Ánh trăng sáng tỏ, tròn như khay bạc.
Ánh trăng chậm rãi chảy về phía nhân gian, khiến cho đêm nay thôn Cao Thụ vô cùng sáng tỏ.
Đây là Trung thu đầu tiên của Sở Thấm sau khi trở lại, cũng là lần đầu tiên cô có thể lẳng lặng ngồi xuống thưởng thức ánh trăng.
Lúc trước, cô không thể biết được, mặt trăng có cái gì hay mà ngắm, chẳng lẽ còn có thể nhìn ra đoá hoa gì sao?
Bây giờ cô đã hiểu rồi, hoá ra loại chuyện như ngắm trăng là thú vui mà sau khi ăn uống no đủ mới có thể nghĩ.
"Ừm, rất tròn, rất lớn, rất sáng, cũng rất đẹp."
Sở Thấm mù chữ vừa ăn hạch đào vừa thưởng thức, bên cạnh còn có trà hoa quế mật ong.
Đây là trà theo mùa, Sở Thấm góp nhặt hoa quế trong thôn, sau đó phơi thành hoa quế khô rồi pha với mật ong để uống, chưa nói tới công hiệu thế nào, nhưng hương vị thực sự không tệ.
Khó trách thím Sở luôn nói, đồ chơi gì bị cô nhìn thấy thì đều bị lột một lớp da mới có thể bỏ qua, hiện tại liền trong thôn đều ẩn ẩn chảy ra Sở Thấm cái quái gì đều hướng trong nhà nhét đến.
Ăn hết những thứ này còn chưa đủ, cô nghĩ rằng chuyện ăn Tết không thể để qua loa được, thế là cô lấy hai viên kẹo hạnh nhân đậu phộng quý giá ra ăn từng chút từng chút một. Mãi cho đến mặt trăng bị đám mây che khuất, Tiểu Bạch ngáy khò khò thiếp đi, Sở Thấm mới rửa mặt đi ngủ.
Sở Thấm có thể ngủ yên, nhưng không phải ai cũng có thể.
Có người thu hoạch xong có đủ nhiều lương thực, cũng có người thu hoạch không đủ lương thực để ăn.
Ở gần thôn Lưu Lý.
Đây là một thôn nằm ở bên cạnh thôn Tịnh Thuỷ và thôn Cao Thụ, tạo thành hình tam giác với hai thôn này, chỉ là thôn Lưu Lý xa hơn một chút.
Giống như thôn Cao Thụ, thôn Lưu Lý không phải là một thôn có chung tông tộc, vị trí cũng không được tốt lắm, còn vắng vẻ hơn cả thôn Cao Thụ.
Trong thôn Lưu Lý có một hộ gia định họ Châu sống ở cửa thôn, trong nhà chỉ có bốn người là cha mẹ và hai đứa con trai.
Con trai cả tên là Châu Thông, con trai út tên là Châu Minh, hai người là song bào thai và đã hai mươi tuổi. Hai vợ chồng không có cách nào có đủ tiền cho hai đứa con trai kết hôn, nên đã quyết định tích lũy thêm hai năm, đến lúc đó sẽ cho bọn họ cùng nhau kết hôn.
Bọn họ còn có một chị gái tên là Châu Liên, đã gả đến thôn Cao Thụ. Bởi vì hôm nay là Trung thu, cho nên cô ấy đã nhờ người nhắn hai anh em đến thôn lấy đồ.
Trước mắt, chuyện Sở Thấm được chia lương thực chính là đề tài nóng hổi số một trong thôn. Lúc ấy tình cờ người nhà Châu Liên cũng đang nói về việc này, nên Châu Thông và Châu Minh mới biết được.
Không chỉ biết, mà còn nảy sinh một vài ý định.
Trên đường về nhà, hai anh em cố ý nhìn nhà nào đó trên sườn núi một chút.
Châu Thông: "Nhà cô ta thật sự có nhiều lương thực như vậy sao?"
Châu Minh: "Tất cả mọi người đều nói như vậy thì còn có thể là giả sao, nhiều như vậy một mình cô ta ăn hết làm sao được."
Hai anh em đều nổi tâm tư, không thể nói là ai trước ai sau, sau khi về đến nhà hai anh em ăn ý liếc nhau, đều hiểu ý nghĩ của đối phương.
Đêm trung thu, gió mát phất phơ.
Châu Minh nói: "Nhà cô ta ở khá xa những gia đình khác, cho dù gần nhà họ Hoàng một chút, nhưng em cảm thấy không thành vấn đề."
Châu Thông: "Nghe nói nhà cô ta còn nuôi chó, mà có nhà ai lại cất lương thực trong sân đâu, chắc chắn sẽ khóa kỹ, việc này còn phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút, không thể sốt ruột."
Nghĩ một cách đơn giản, trộm đồ của một cô gái nhỏ sống một mình, hẳn là rất đơn giản.
Nhưng khi nghĩ kĩ hơn, người ta khóa chặt cửa lớn, tường vây cao vút, còn có hàng rào sắt giữ cửa.
Thậm chí bên trong còn có khóa, loại gia đình này, phàm là người có đầu óc thì sẽ không để lương thực ở trong phòng bếp.
Châu Minh: "Nhà cô ta không chỉ có lương thực, mà còn nuôi bốn con gà và hai con heo nữa."
Lương thực bị khóa lại đã đành, chẳng lẽ gà và heo cũng bị khóa lại sao?
Hai anh em nghĩ ra một kế hoạch, cả hai đều cảm thấy Sở Thấm của thôn Cao Thụ là quả hồng mềm có thể bóp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận