Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 602


Cuộc trò chuyện kéo dài cả buổi chiều.
Đến gần bốn giờ thì cả nhóm mới ký hợp đồng.
Sở Thấm xem như hiểu rõ, vị chủ nhiệm này nói nhiều như vậy thật ra không phải không mua, càng không phải lo lắng về chất lượng.
Dù sao chỉ cần người thôn Cao Thụ không ngốc, cũng không chỉ mua bán một lần này, lân cận có rất nhiều thôn muốn thay thế họ.
Ông ta là muốn ép giá, nhưng cũng không dám ép quá.
Bởi vì nhà máy cơ khí muốn có chỗ đứng ở đây, nên không thể làm mất lòng người dân địa phương, mang tiếng xấu được.
Mang tiếng xấu rất dễ thu hút sự chú ý của bên trên.
Thế là, giá được ấn định chỉ chênh lệch một chút so với xã cung ứng, trong đó giá thịt lợn thấp hơn xã cung ứng 5 xu, rau xanh gần như xấp xỉ nhau, gà thấp hơn 3 xu, trứng gà giống như xã cung ứng.
Sở Thấm cảm thấy giá cũng không tệ, nên cũng không nói nhiều nữa, tuy nhiên sau đó khi ký hợp đồng, cô lại thêm mấy điều vào chỗ “kiểm tra, bổ sung".
“Phải ký trước một năm.” Sở Thấm nói: “Nói cách khác, hợp đồng năm nay không chỉ quyết định đơn hàng năm nay, mà còn phải quyết định đơn hàng năm sau.”
Cô thấy đội trưởng Hàn thành thật, chỉ ký mỗi hợp đồng năm nay, cũng không nghĩ tới thêm một phần bảo hiểm cho năm sau.
Chủ nhiệm đầy ẩn ý nhìn cô: “Ngộ nhỡ năm thứ hai xảy ra chuyện gì thì sao?”
Sở Thấm xòe tay: "Vậy chúng tôi cũng hết cách, thiên tai là trường hợp bất khả kháng mà. Hơn nữa, ông trời đâu chỉ nhắm vào thôn Cao Thụ chúng tôi, đúng không? Nếu có chuyện thì tất cả mọi người đều có chuyện."
Thật ra thì chủ nhiệm cảm thấy sao cũng được, Sở Thấm nói rất có lý, cộng thêm sản nghiệp khổng lồ của nhà máy cơ khí, cơ bản không quan tâm đến điều này.
Sở Thấm tiếp tục nói: “Giá thịt nói ở đây là giá lợn nguyên con, đến khi đó mổ ở trong thôn hay là mổ ở trong nhà máy?”
Nếu mổ ở trong thôn, không chừng sẽ bị tăm tia.
Chủ nhiệm cũng nghĩ như vậy: “Mổ ở trong nhà máy”.
Tất cả bộ phận của con lợn đều là đồ tốt, các thôn dân tham ô thịt khó nhưng mấy thứ vụn vặt khác thì dễ.
Sở Thấm bảo đội trưởng Hàn bổ sung thêm.
Cuối cùng cô hỏi: “Nếu còn những thứ khác, có thể bán cho nhà máy không?”
Chủ nhiệm hứng thú hỏi: "Thứ gì?"
Sở Thấm chỉ vào ngọn núi xa xa: “Năm nay có khá nhiều măng mùa xuân, ông có mua măng mùa xuân về làm đồ ăn không?"
Mua! Dĩ nhiên là mua rồi!
Gần đây đang là thời kì giáp vụ*, nhân viên trong nhà máy còn đang lo lắng không biết ăn gì qua ngày đây.
*Thời kỳ giáp hạt, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém.
Chuyện này xem như quyết định như vậy.
Trở lại thôn, đội trưởng Hàn giải thích sự việc, sau đó chép lại y nguyên bản hợp đồng lên bảng thông báo của thôn, xem như là cho thôn dân một câu trả lời.
Người dân trong thôn rất hài lòng với mức giá này, nhưng lại tò mò không biết năm nay có kịp bán không?
“Sao mà không kịp? Năm nay chúng ta trồng hết vụ này đến vụ khác, gần như tháng nào cũng bán được. Còn lợn thì hai ba tháng, muộn nhất bốn năm tháng nữa là có thể g.i.ế.c thịt. Gà thì muộn hơn, nhưng cũng không lâu lắm. Năm nay bán, cuối năm là có thể lấy tiền, đúng là chuyện tốt." Tiểu Đường nói.
Sở Thấm đứng ở bên cạnh nghe vậy gật đầu.
Cô quyết tâm khiến người dân trong thôn nghĩ đến việc xây nhà, như vậy cô mới có thể xây dựng "thành phố trong mơ."
Chao ôi! Khi nào mình mới có thể sống trong ngôi nhà như vậy.
Thật ra đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn cũng hy vọng sẽ bắt đầu trong năm nay.
Bởi vì họ có một lý tưởng lớn.
Xây dựng một hội trường trong thôn.
Thời đại này, đừng nghĩ việc xây hội trường trong thôn là một việc dễ dàng, chỉ có đội sản xuất có tiền, có thời gian rảnh, có người mới có thể làm được.
Giống như công xã Dương Tử Câu, chỉ có công xã mới có hội trường.
Tương tự, Lạc Thủy và Đông Hồ bên cạnh, cũng chỉ có công xã mới có hội trường.
Nếu thôn Cao Thụ xây hội trường, vậy thì khắp làng trên xóm dưới chỉ có một.
Thật ra thì thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng có hội trường, nhưng hội trường ở đó chỉ có chức năng như một căng tin, chứ không phải là hội trường thật sự.
Cho nên cái danh thôn đầu tiên xây hội trường rất dễ khiến hai vị lãnh đạo động lòng, đều thống nhất làm trong năm nay.
Muốn trồng rau, phải có hạt giống.
Hạt giống dễ xử lý, có thể mua ở xã cung ứng.
Tiếp theo là cuốc đất, đội trưởng Hàn chia ruộng rau ra, giao cho Sở Thấm nhiệm vụ cuốc đất.
Việc này không dễ dàng, bất cứ việc nào phải cúi người đều không dễ dàng.
Sở Thấm làm nửa ngày, eo trở nên cứng đờ, may là ruộng trồng rau không nhiều, nửa ngày là cuốc xong.
Tiếp nữa là gieo hạt.
Nhà máy máy cơ khí yêu cầu về loại rau cần trồng, nên không thể trồng bừa bãi.
Loại mà Sở Thấm đang reo là rau muống, phủ kín toàn bộ mảnh đất.
Chậc chậc, có thể thấy sắp tới chắc các công nhân ở nhà máy cơ khí sẽ phải ăn rau muống mỗi ngày rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận