Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 306


Sở Thấm gãi gãi má: "Tôi cũng vậy, chẳng lẽ hôm nay chúng ta lại lật thuyền trong mương như vậy sao?"
Hai người đều rất không cam lòng, nhưng còn biết làm gì đây?
Sở Thấm không nghĩ ra biện pháp nào khác, không có thuyền thì có lưới đánh cá cũng vô dụng, thứ hữu dụng duy nhất lúc này chính là cần câu.
Nhưng vào đúng lúc này, cô thính tai nghe được một chút động tĩnh nên không khỏi đi vào bờ nhìn chỗ đặt bẫy cá một cái.
Sau khi quan sát từng cái một, quả nhiên, cô phát hiện một con cá ở một trong những cái lồng bẫy.
Sở Thấm sửng sốt, cô mới thả lồng cá xuống được bao lâu đâu, chẳng lẽ cá ở đây đều bị ngốc sao?
Hai người liếc nhau, con mắt sáng lên rồi đồng thanh nói: "Chờ thêm một chút đi."
Một chút này là chờ luôn đến chạng vạng tối.
Công xã Lạc Thuỷ.
Trời dần dần tối, đội trưởng Hàn giao đồ mà Sở Thấm đã nhờ cho Lý Thái, rồi ăn một bữa cơm ở nhà chị họ mình, sau đó mới về nhà.
Lúc Lý Giải Phóng về đến nhà nhìn thấy đồ, bèn hỏi: "Cái bọc này ở đâu ra thế, anh họ con gửi đến à?"
Lý Thái lắc đầu: "Chị Sở Thấm nhờ người gửi, con vẫn chưa mở ra đâu."
Lý Giải Phóng nói: "Chờ mẹ con về rồi mở sau."
Mãi cho đến đêm khuya, dì Dương mới từ nhà ăn trở về, bởi vì bà ấy nấu ăn rất ngon nên được làm việc ở nhà ăn.
Theo lý mà nói, công việc ở nhà ăn không quá bận rộn, đặc biệt là vào mùa đông.
Trong nhà ăn có hai việc phải làm, một là nấu ăn, đây là công việc chính, chẳng phải nhẹ nhàng hơn nhiều so với làm ruộng sao?
Hai là quản lý nhà ăn. Giống như thôn Cao Thụ, Nhạc Thuỷ bên này cũng giao vài mẫu đất cho nhà ăn quản lý, nhưng mà bây giờ đang là mùa đông nên cũng không có gì để quản lý cả.
Vậy dì Dương đang bận bịu chuyện gì?
Bà ấy đang bận chuyện nấu cơm cho đội luyện thép.
Phải nói rằng đội luyện thép này đúng là ghê gớm, bọn họ phải làm việc luân phiên hai ca ngày và đêm, đây chẳng khác nào coi người ta thành con lừa cả.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, cả công xã chỉ biết trông cậy vào lò luyện thép này của Nhạc Thuỷ mà thôi.
Thành thật mà nói, chỉ có lò luyện thép ở công xã Lạc Thuỷ mới có hiệu quả. Bởi vì huyện Tân Minh nhiều công xã như vậy, mà chỉ công xã Lạc Thuỷ mới đường đường chính chính luyện ra thép.
Giống như công xã Dương Tử Câu mất bao nhiêu công sức mới luyện ra được chút thép thứ phẩm, nghe nói còn không dùng được.
Nhưng mà tốt xấu gì thì công xã Dương Tử Câu cũng luyện ra thép, hơn nữa còn có chút lòng cầu tiến, nghĩ đến chuyện tìm đến công xã Lạc Thuỷ thỉnh kinh. Tuy nhiên, có một số công xã đã dùng một lượng lớn vật tư mà lại không luyện ra một miếng thép nào, toàn bộ đều đổ xuống sông xuống biển.
Bởi vì công xã Lạc Thuỷ luyện ra thép, cho nên công xã Lạc Thuỷ chính là công thần của huyện và mọi nguồn lực đều đổ về đây.
Đương nhiên, bản thân Lạc Thuỷ cũng phải không chịu thua kém, có năng lực lớn thì phải gánh vác trách nhiệm cũng lớn.
Kết quả là công xã Lạc Thuỷ trở thành công xã duy nhất làm ngày cày đêm, không ngừng luyện thép một giây nào.
Dì Dương là người phụ trách nhà ăn, nên đương nhiên cũng phải tăng ca làm bữa ăn khuya, từ lúc bắt đầu luyện thép đến nay, bà ấy chưa từng được ngủ trước hai giờ sáng.
Hôm nay bởi vì có người thay ca với mình, cho nên bà ấy mới trở về nhà sớm hơn, lúc này mới mười giờ rưỡi tối.
Vừa về đến nhà đã thấy một cái bọc trên bàn, chỉ thoáng qua là bà ấy đã nhìn ra là đồ Sở Thấm cho.
Cũng không biết Sở Thấm đã mua bao tải này của ai, chiếc bao được dệt cực kỳ chặt chẽ.
Khi bà ấy đang định tháo nó ra thì nghe thấy một tiếng động.
"Lập Thu, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với bà, là chuyện về Sở Thấm nhà bà đấy.”
Chỉ thấy ở bên kia bức tường, người hàng xóm không hợp nhau lắm với bà ấy đang leo lên.
*
Người hàng xóm đang nói chuyện với dì Dương lúc này họ Lan, có một cái tên tương đối thanh nhã là Lan Bạch.
Nhưng nghề nghiệp của bà ta lại khá... Vui mừng?
Là bà mối, là bà mối nổi tiếng mười tám dặm quanh công xã Lạc Thuỷ, một người được mọi người tín nhiệm.
Người đàn ông của bà ta họ Lý, là người một dòng họ lâu đời ở địa phương, tên là Lý Hạ Sinh, có quan hệ m.á.u mủ loãng đến mức không thể pha loãng thêm bà cô của cha Lý Giải Phóng, cũng đã quá năm đời nên chỉ có thể nói là cùng tộc.
Trước kia nhà Lan Bạch ở phía tây công xã, mà nhà dì Dương thì lại ở phía đông.
Chỉ là Lan Bạch mới xây nhà, là một trong số ít ngôi nhà gạch ngói trong công xã, sau khi chuyển tới đây mới thành hàng xóm nhà dì Dương.
Thật ra dì Dương cũng không định đối phó với bà ta, đương nhiên cũng không phải có thù, chỉ là từ trường của hai người không hợp, nếu thật sự coi nhau là chị em tốt để đối đãi thì sẽ cảm thấy khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận