Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 568


Nhà máy cơ khí.
Hôm nay là một ngày trọng đại của nhà máy cơ khí, nghe nói hôm nay nhà trọ nhà máy khánh thành, từng dãy nhà lầu thu hút không ít công nhân viên vây lại xem.
Bí thư xã Dương Tử Câu Tần Văn Quân cũng tới, cô ấy cũng muốn học hỏi xem nơi được tỉnh thành dốc sức hỗ trợ, một nhà máy có cả vạn người, muốn gì được nấy sẽ ra làm sao.
Chỉ thấy phía tây bắc và đông nam nhà máy có từng dãy từng dãy nhà trọ, có dãy ba tầng, có dãy năm tầng lầu, cách nhà trọ mấy trăm thước còn có rất nhiều nhà mặt đất bằng gỗ.
Những căn nhà này là chỗ ở tạm thời suốt một hai năm qua của các công nhân, nhà máy cơ khí cũng không phải là chưa bắt đầu hoạt động, mọi thứ có thể vận hành đều đã được mở ra, người ta nói là các phòng nghiên cứu và phát triển đã được thành lập, còn chưa phải kể đến hậu cần, phòng kế toán, vân vân.
Chỉ có điều vẫn chưa có đủ hết công nhân viên, nghe lãnh đạo nhà máy cơ khí nói rõ sang năm sẽ có một nhóm công nhân lớn đến nhận việc.
Tây bắc và đông nam có hai khu nhà trọ, tổng cộng có đến hai mươi tòa nhà.
Nơi này nhìn nguy nga chứ thật ra thì không nhiều.
Giám đốc bộ phận hậu cần giới thiệu xong liền nói: "Còn chưa đủ cho một nửa người trong nhà máy ở, đến lúc đó không ít người sẽ phải tự đào đất đốn củi để dựng nhà chung quanh."
Như vậy cũng được sao?
Ai mà muốn làm chứ.
Nhưng mặc kệ có thích hay không cũng phải ở đây, dù sao khu lân cận vẫn còn rất nhiều người muốn được đầu quân cho nhà máy cơ khí này.
Khu nhà trọ lớn vô cùng, cho nên cũng có nhiều nhà ăn, trước mắt đã xây được bốn cái.
Thậm chí còn có hai tiệm cơm quốc doanh!
Trời đất ơi, ai nhìn thấy cũng choáng váng.
Lúc này tường rào còn chưa xây xong, cho dù nhà máy cơ khí không cho vào nhưng cũng có rất nhiều người lẻn vào thông qua đường núi hoặc là khu vực chưa có rào chắn.
Anh nhìn một chút tôi nhìn một chút, sau đó đi đồn ra ngoài, vì vậy không lâu sau đã có rất nhiều người biết được bên trong nhà máy cơ khí không chỉ có tiệm cơm quốc doanh mà còn có tiệm làm tóc, rạp chiếu bóng nữa.
"Xong rồi xong rồi, tôi càng muốn đi vào đó làm."
"Cũng không sao, có mất đi mười năm tuổi thọ tôi cũng muốn đi vào."
Mọi người sau nghe xong bàn tán không ngừng, mà giờ khắc này, tâm trạng chú Sở, người vừa đi ra khỏi nhà máy cơ khí sau khi công trình kết thúc, đang rất là phức tạp.
Ông ấy mới vừa nhận được thông báo không được thông qua đợt tuyển chọn tài xế của phòng nhân sự, nhân sự còn cười nói kỹ thuật của ông ấy ít nhất phải luyện thêm hai năm nữa rồi nói sau.
Chú Sở có thể làm gì?
Chỉ có thể ủ rũ ra khỏi nhà máy.
Ông ấy cũng luyện tập gần một năm, ngay cả Sở Thấm cũng đã rất cứng tay, có thể lái xe đi quãng đường mấy trăm thước, sao ông ấy lại không được chứ?
Ban đầu cho người ta mấy cân lương mấy cân thịt, người ta dạy một năm có thể nói là rất thực tế, người ta cũng không giấu giếm gì. Thời gian Sở Thấm đi học ít hơn ông ấy một nửa mà cô cũng học được rất nhiều, cho nên không thể trách tài xế người ta không dạy, chỉ có thể tự trách mình không học được.
Đúng lúc Kỷ Cánh Diêu đến nhà máy, anh nhìn ông ấy, nhận ra người này là chú của Sở Thấm, liền hỏi Dương Tất Tiên đang giữ cửa: "Công việc của đội ông ấy xong rồi à?"
Dương Tất Tiên gật đầu: "Đã kết thúc, mới vừa nãy còn thấy ông ấy qua bên nhân sự xin việc tài xế, nhìn bộ dạng này chắc là không được nhận rồi."
Kỷ Cánh Diêu: "Tài xế sao? Vậy có thể thấy ông ấy cũng có chút khả năng, bằng không cũng không thể tới xin việc."
Đại khái là cũng không quá mù mờ về kỹ thuật.
Dương Tất Tiên liền cười: "Trưởng nhà máy, anh không biết được đâu, ông ấy đi cùng cháu gái đó, cũng chính là Sở Thấm. Chú cháu bọn họ cùng đến đội vận tải ở phố huyện tập lái xe. Kết quả là học cháu gái thì học được, còn ông ấy thì vẫn chỉ là một tay gà mờ."
Kỷ Cánh Diêu kinh ngạc: "Sao cậu biết được?"
Dương Tất Tiên: "Haizz, cậu của Sở Thấm cùng thôn với tôi, còn là chú họ tôi luôn. Ông ấy là người trung gian giới thiệu cho chú của Sở Thấm đi học xe, lúc về nhà có bực bội nói chú của Sở Thấm mấy câu, vừa hay tôi nghe được."
Anh ấy lại nói: "Anh không biết đâu, khả năng lái xe của Sở Thấm rất tốt, tuy không thể nói là xuất sắc nhưng cũng có thể theo kịp những tài xế của đội vận tải nhà máy chúng ta."
"Thật không?" Kỷ Cánh Diêu đăm chiêu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận