Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 427


"Tôi nói, trước tiên đừng nói chuyện đó nữa!"
Lần này Sở Thấm nói to hơn, gần như là hét lên.
Thế là, sân đập lúa đột nhiên im lặng.
Dân làng nghiêng người quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô giống như bị Sở Thấm dọa.
"Sở Thấm, ý cô là gì..."
"Tôi đoán trời sắp chuẩn bị mưa."
Sở Thấm không đợi người nọ nói hết, chỉ tay về phía bầu trời đang dần dần tối.
Cô vừa nói xong, dân làng lại sửng sốt.
Làm sao có thể chứ, lần mưa cuối đã đã là chuyện của ba tháng trước rồi!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn lên bầu trời.
Một số nông dân có kinh nghiệm nhanh chóng ra cánh đồng gần đó sờ đất, quan sát động tĩnh của đàn kiến.
Nhìn mấy con chim én bay thấp, lượn qua mái hiên, bí thư chi bộ thôn nhíu mày, thầm nói: "Hỏng rồi!”
Đúng là dấu hiệu trời sắp mưa.
Tại sao lại nói là "hỏng rồi"?
Bởi vì hạn hán đã kéo dài nửa năm, trước đó cần nước thì không mưa, giờ thì sao? Rõ ràng đã đến lúc thu hoạch lúa, trời lại đột nhiên đổ mưa, đúng là khiến người ta tức c.h.ế.t mà.
Bất chợt đổ một cơn mưa thì cũng không sao.
Chỉ sợ là nửa năm không mưa, sẽ tập trung hết vào khoảng thời gian này.
Hiển nhiên, Sở Thấm cũng nghĩ tới điểm này.
Cô nhíu mày, vô thức tìm kiếm Trương Phi Yến, có lẽ chỉ có Trương Phi Yến mới biết trời sẽ mưa bao lâu.
Nhưng Trương Phi Yến ở đâu?
Sở Thấm đảo mắt quét xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy Trương Phi Yến đang ngơ ngác đứng ở góc gần nhà kho.
Dưới ánh mắt của mọi người, Sở Thấm không thể chen tới bên cạnh cô ấy hỏi, chỉ có thể cố gắng kiềm chế kích động, yên lặng chờ đợi.
Có lẽ để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của Sở Thấm, nửa phút sau, bầu trời nổ tiếng sấm rền đã lâu không nghe thấy.
"Đùng đoàng..."
Mặc dù khá nhỏ nhưng cũng đủ để tất cả dân làng nghe rõ.
"Không xong rồi, đúng là trời sắp mưa rồi!"
Lần này khác với mây đen kéo tới lúc nãy, sấm sét không mưa, dân làng cũng cảm nhận được sự ngột ngạt, tựa như không khí xung quanh đều ẩm ướt.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta mới gặt được hơn mười mẫu lúa!" Có người vội vàng nói.
Giai đoạn đầu trồng lúa sợ nhất là trời không mưa, giai đoạn sau trồng lúa sợ nhất là trời sẽ mưa, năm nay ông trời không thương xót tí nào cả, làm ngược lại.
"Làm sao ư? Phải làm gì thì làm đi, đi gặt mau!" Đội trưởng Hàn hét lên: "Mọi người cùng nhau làm, gặt được bao nhiêu thì gặt bấy nhiêu, không cần đập lúa, gặt xong thì mang thẳng đến căng tin để."
Ông ấy vừa dứt lời, một tiếng sấm nữa lại vang lên.
Đám đông trên sân đập lúa giống như ong vỡ tổ, "vù" một cái lập tức tản ra.
Sở Thấm cầm lấy lưỡi liềm, lao ra ruộng, cúi người gặt thật nhanh.
Người tuần tra ở hai ngả cũng bị gọi về, không chỉ như thế, mấy đứa trẻ trên ba tuổi trong thôn cũng bị đưa ra ruộng, bố mẹ gặt ở phía trước, chúng ở phía sau nhặt những bông lúc còn sót lại.
Ngay cả những người già lẽ ra có thể ở nhà hưởng phúc, cũng run rẩy bước ra, bọn họ không thể gặt lúa, cũng không thể cúi xuống nhặt bông lúa.
Bọn họ làm gì?
Họ đứng cạnh người đang gặt giúp bó lúa, sau đó người già trẻ hơn chất lúa lên xe, cuối cùng đẩy xe đẩy đến căng tin.
Đột nhiên, cả làng rơi vào một bầu không khí quỷ dị, lúc này tất cả trai gái già trẻ, đều đang cật lực gặt lúa.
Cơn mưa chẳng biết lúc sẽ đến, giống như d.a.o kề cổ vậy, có thể rơi bất cứ lúc nào, khiến lòng người hoang mang, lo lắng.
Sở Thấm quả thực sử dụng tốc độ nhanh nhất trong đời mình, cô gặt liên tay, gần như để lại dư ảnh.
Phù..phù...phù....
Cứ thở một cái cô lại gặt được ba bông, cả cánh đồng không ai nhanh hơn cô.
Mây đen ép thành, thành muốn đổ.
Không khí trở nên ngột ngạt hơn, lại có thêm vài tiếng sấm rền, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng chim.
Mồ hôi Sở Thấm chảy đầm đìa, rơi từng giọt xuống ruộng, cô không có lòng dạ đâu quan tâm mấy thứ khác nữa, đầu óc trống rỗng.
Gặt xong một mảnh, cô lại gặt mảnh phía bên cạnh.
Xe đẩy của cô luôn chất đầy đầu tiên, người khác được một xe thì cô đã được hai xe.
Xe đẩy đi đi lại lại giữa cánh đồng và căng tin, từ độ cao vài trăm mét nhìn xuống, dân làng chỉ giống như mấy con kiến nhỏ, có điều, nhỏ nhưng vĩ đại.
Giống như Sở Thấm, Trương Phi Yến cũng tập trung gặt lúa theo bản năng.
Kiếp trước Trương Phi Yến sống đến sáu mươi, bảy mươi tuổi, đã quên rất nhiều chuyện, không đến đúng thời điểm đó cô ấy cũng không nhớ tới.
Ví dụ như khoảnh khắc nhìn thấy Sở Thấm, cô ấy mới nhớ ra chồng kiếp trước trước của Sở Thấm là ai.
Lúc nghe đến đập chứa nước, cô ấy mới miễn cưỡng tìm ra một cái ao có nhiều cá ẩn trong góc ký ức.
Và hôm nay, khi Sở Thấm nhắc nhở trời sẽ mưa xong, Trương Phi Yến mới đột nhiên nhớ ra: Đúng vậy, vào thời gian này ở kiếp trước, trời không chỉ có mưa, mà còn mưa như trút nước, kèm theo gió mạnh.
Mặc dù mưa chỉ kéo dài hai tiếng rồi tạnh, nhưng tối nay trời sẽ lại mưa.
Lần thứ hai, không chỉ là mưa nữa, mà là mưa đá, viên nào viên đấy to như quả trứng gà!
Có thể ngăn mưa đá không?
Không cách nào ngăn được cả.
Bây giờ Trương Phi Yến cũng đang ra sức giống như Sở Thấm, trong lòng cô ấy hiểu rõ, lúc này gặt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận