Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 166


Lúc đó đội trưởng thôn Tịnh Thủy còn bị thông báo phê bình, nghe nói suýt nữa thì bị cách chức, nhưng sau này thôn Tịnh Thủy lại sống yên ổn qua suốt ba năm đó.
Trương Phi Yến thầm nghĩ, không biết kiếp này có hai biến số là mình và Sở Thấm thì liệu có khác biệt gì không?
“Ngẩn người gì đấy, ăn cơm đi!”
Trương Phi Yến ngẩn ngơ suy nghĩ bị mẹ cô ấy gõ đầu một cái, vội vàng tỉnh táo lại: “Sửa thì sửa thôi, sửa cũng có chỗ tốt với thôn chúng ta.”
Bà Trương trừng mắt nhìn cô ấy: “Con nít đừng xen vào mấy chuyện này, chuyện này để người lớn lo.”
Bây giờ càng lúc bà càng thiếu kiên nhẫn với con gái, nhất là sau khi thấy Sở Thấm cực kỳ có tiền đồ.
Không chỉ bà mà những người khác trong thôn cũng chỉ muốn Sở Thấm là con cháu nhà mình.
Trương Phi Yến bĩu môi, nếu mẹ biết con gái trong mơ của mẹ là người nhiệt tình thúc đẩy chuyện này thì mẹ có còn cảm thấy Sở Thấm là cô con gái hoàn hảo không.
Còn nữa, bây giờ thì nghĩ cô ấy là trẻ con, sao lúc trước vội vàng làm mai cho cô ấy thì không bảo cô ấy là trẻ con đi.
Hai mẹ con không vui vẻ gì, Trương Phi Yến ăn cơm xong chạy ra ngoài, định tìm Sở Thấm lên núi xem chỗ trồng khoai lang.
Sở Thấm không có thời gian.
Cô nói: “Tôi không đi, hôm qua tôi vừa mới đến, hôm nay tôi phải ở nhà sửa phần sau cái chòi.”
Trương Phi Yến vội hỏi: “Hôm qua cô đi rồi à? Chỗ Hoàng Đậu Tử dẫn cô đến cô tốt không? Thật ra tôi cũng biết chỗ đó, ở núi Đại Nham…”
Sở Thấm tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cô đừng nhắc đến núi Đại Nham nữa, không phải bị phát hiện rồi sao?”
Còn bảo chỗ đó có sói hoang, trồng gì cũng phí công.
Cô đẩy Trương Phi Yến ra ngoài cửa: “Cô đi tìm Hoàng Đậu Tử đi, bảo anh ta dẫn tôi đi, tôi có việc thật.”
“Này này này…”
“Rầm…”
Sở Thấm cài cửa lại rồi thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ Trương Phi Yến.
So với việc tốn công sức với cô ấy, cô thà im lặng làm việc trong nhà.
Đúng là hôm qua cô đã lên núi xem đất với Hoàng Đậu Tử, chỗ Hoàng Đậu Tử chọn khá tốt.
Đó là một nơi ở núi Hồ Lô cách đây hai ngọn núi, gần như không có ai đến.
Núi Hồ Lô là ngọn núi chung giữa thôn Cao Thụ và thôn Lưu Lý, chỗ Hoàng Đậu Tử chọn ở đúng nơi giáp ranh với nhau, một chỗ cực kỳ kín đáo.
Hoàng Đậu Tử nói: “Tôi phát hiện một lối đi nhỏ mất hai tiếng rưỡi để đến. Nếu đi đường lớn, từ thôn chúng ta đến đó có đi nhanh cũng phải mất hơn ba tiếng, đi từ thôn Lưu Lý thì càng khỏi phải nói, mất bốn tiếng đồng hồ cũng chưa đến nơi.”
Sở Thấm nghe xong lập tức yên tâm.
Chẳng ai rảnh rỗi leo núi lâu đến thế, dù có đến được đi nữa, giữa rừng núi mênh m.ô.n.g cũng chưa chắc đã tìm được chính xác mảnh đất đó.
Hoàng Đậu Tử nói ngọn núi đó không có heo rừng, Sở Thấm cũng không thấy dấu vết của heo rừng.
Núi Hồ Lô cũng có suối, dù địa hình dốc đứng nhưng ít nhiều gì cũng tìm được mấy mảnh đất bằng phẳng cách nhau không xa, gộp chung vào cũng phải lớn hơn một mẫu đất.
Sở Thấm cảm thán, làm khó Hoàng Đậu Tử tìm được mảnh đất này, quả nhiên tốt hơn núi Đại Nham mà Trương Phi Yến tìm thấy nhiều.
Bây giờ chuyện sửa mương nước và trồng khoai lang được giải quyết, cuối cùng Sở Thấm cũng có thể yên tâm.
Xây chòi dây dưa mãi lâu, cuối cùng hôm nay cũng đã xây gần xong.
Sở Thấm giẫm lên thang trải cỏ tranh lên đỉnh chòi.
Cô cắt cỏ tranh từ lâu, cỏ tranh khá cứng, không những có thể làm dây thừng mà còn có thể làm vật liệu lợp nóc.
Đời trước Sở Thấm lấy cỏ tranh làm nóc nhà, vì thời tiết thay đổi nên phải thay hàng năm nên cô biết phải xử lý cỏ tranh thế nào, trải trên nóc nhà ra sao.
Xung quanh chòi là bốn cây gỗ lớn chôn sâu dưới đất, cố định bằng gạch xây, chưa cần so sánh với chòi bình thường, chỉ nhìn thôi đã thấy nó kiên cố hơn phòng chứa đồ phía đối diện rồi.
Sở Thấm dùng sức đẩy mà cột gỗ không hề nhúc nhích, cô gật đầu, cực kỳ hài lòng.
Lúc dựng chòi cỏ tranh xong đã che chắn được hết khoai lang trên hàng rào, dù đứng bên ngoài nhà hay đứng trong sân cũng không nhìn thấy.
Sở Thấm còn xây một cái lò sưởi trong chòi.
Lò sưởi đắp bằng đất, đào một cái hố giữa chòi rồi xây gạch xung quanh, bình thường có thể sưởi ấm ở đây, thêm một cái giá sắt là có thể nấu cơm hoặc là phơi khô đồ, sau này có thể dùng làm phòng sấy đồ.
Mùa đông quần áo khó khô mà Sở Thấm lại thích sạch sẽ, không chịu được việc nửa tháng mới tắm một lần.
Nhung cô ít quần áo, đồ thường mặc cũng không nhiều, lần nào cũng phải lấy rổ hong khô mới được.
Thật ra rổ hong khô được làm từ cây trúc, cũng có người làm từ cây gỗ.
Nó có hình trụ khá thấp, trên dưới không có đáy, chỉ có phần trúc ở giữa ngăn lại chia thành hai nửa.
Phần bên dưới đặt chậu than, bây giờ Sở Thấm đã có lò sưởi thì sau này có thể đặt luôn lên lò sưởi, kích cỡ cũng phù hợp.
Quần áo phơi trên sào trúc cũng phải hong khô, lửa than trong lò sưởi cũng có thể hong khô quần áo, chỉ cần chịu khó lật quần áo lên, chưa đến nửa tiếng là có thể hong khô quần áo thường mặc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận