Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 529


Đức Tử không muốn lắm: “Vậy đội trưởng thì sao?”
“Tôi sẽ đợi ở đây! Mau đi đi!”
“Ông đã thành ra như này rồi, còn nữa, lỡ như sạt lở lần nữa thì sao…”
“Ôi trời, nhanh đi, còn chậm trễ nữa thì có gì đó chạy ra thì chúng ta xong đời luôn đó.” Đội trưởng Hàn chịu sự đau đớn, đuổi cậu ấy đi.
Không còn cách nào khác, đợi người đến tìm bọn họ thì cũng không biết đợi đến bao giờ. Tối như bưng thế này còn đang ở thôn quê, có động vật hoang dã tấn công người cũng rất bình thường.
Đức Tử chỉ có thể để đội trưởng Hàn sang một bên, tìm cây gỗ chống rồi từ từ đi về phía nhà máy cơ khí.
Cậu ấy bộc phát nghị lực phi thường, sau bốn mươi mấy phút sau đã đi đến nhà máy cơ khí.
Kỷ Cánh Diêu thầm nói: Nhìn kìa! Có phải đã xảy ra chuyện rồi không!
Anh cũng không do dự, kêu Đức Tử ở xưởng nghỉ ngơi, lại đích thân kêu người đưa cáng cứu thương đi tìm đội trưởng Hàn.
Lúc Kỷ Cánh Diêu tìm thấy đội trưởng Hàn, người ở thôn Cao Thụ mới ý thức được đội trưởng Hàn và Đức Tử đi có hơi lâu thì phải?
Hàn Thắng Lợi cảm thấy trời sắp sụp tối, vội vàng chạy đến nhà bí thư chi bộ thôn, bí thư chi bộ thôn cũng cảm thấy như vậy, vì con trai ông ấy cũng đang ở đó.
Kiếm đủ mười mấy người đàn ông, mặc áo xô, cầm theo đuốc và đèn pin, ùn ùn đi đến nhà máy cơ khí.
Một tiếng, hai tiếng đồng hồ…
Sở Thấm cố mở mắt đến nửa đêm, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì dưới chân núi cả.
Chỉ nghe thấy có tiếng người hô “Nước đang đến rồi.”
Mưa sắp tạnh, nhưng nước ở con sông nhỏ và mương nước trong thôn cũng dần tràn ra ngoài rồi.
Khi màu trắng bạc xuất hiện ở phía cuối chân trời, Sở Thấm cả đêm không ngủ lại bắt đầu đi tuần tra xung quanh.
Bởi vì trước sân đã lát đá xanh, mà lượng nước ở mương thoát nước ít hơn nhiều so với lượng mưa, lúc này nước mưa ở trước sân chỉ tụ được tới mắt cá chân.
Bởi vì không lát đá xanh nên ngược lại sân sau khá tốt. Tạm thời gò núi phía sau không sao cả, trông cũng không có dấu vết gì sắp sạt lở.
Nhưng mà dường như núi bên cạnh gò núi nhà mình, dường như thỉnh thoảng cũng có đá lăn xuống.
Sở Thấm cũng coi như yên tâm, rồi lại quay về phòng ngủ.
Nhưng cô đi đến sân trước, nhìn thấy nhà kho có hơi lung lay sắp sụp nên trong lòng có hơi lo lắng.
“Mưa kiểu này mà đến nữa thì sớm muộn gì cũng sập.”
Sở Thấm lẩm bẩm.
Lẩm bẩm xong không biết nghĩ đến cái gì mà vội bịt miệng lại, vội vàng “phụt phụt phụt” mấy tiếng.
Không dám nói nữa, miệng cô có hơi xui.
Tạm thời không sao, nên Sở Thấm trở về phòng chợp mắt một lát. Bởi vì có chuyện suy nghĩ nên thức cả đêm mà không thấy mệt, nhưng khi chắc chắn không có gì thì cơn buồn ngủ lại ập đến.
Cô ngủ một giấc, trước khi ngủ trời vẫn còn tối, sau khi tỉnh dậy trời đã trắng xóa, xem ra ngủ cũng chưa tới một tiếng đồng hồ.
Năm giờ rưỡi sáng, mưa đã dừng hẳn.
Nước mưa tí tách rơi trên mái hiên, rơi trên lớp nước trước sân vườn, phát ra âm thanh êm tai.
Tiểu Bạch không biết buồn, chơi đùa giỡn hớt trong sân vườn, hơn nửa năm rồi nó không nhìn thấy mưa, nên nhân lúc Sở Thấm đang ngủ mà đùa nghịch một lúc.
Sau khi Sở Thấm thức dậy, việc đầu tiên làm là dùng mở cửa đi đến trước cửa sân, trời đã sáng, ngọn núi phía xa có màu xanh đen, dãy núi được nước mưa xối vào trông đẹp hơn thường ngày nhiều.
Nhưng sự chú ý của cô không tập trung vào dãy núi, là mà chân núi.
Sở Thấm khẽ nhếch môi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Nhìn về phía chân gò núi, chỉ thấy sóng nước lấp loáng.
Nước ngập lên trên rồi, tràn đến trên cầu.
Nói là sóng nước dập dềnh thì thật ra không đúng lắm, bởi vì nước là nước lũ có màu vàng, nhìn thấy chỉ có cảm giác ghê người, tựa như một con quái thú to lớn sẽ nuốt chửng loài người.
Nước lũ vừa đến, khiến Sở Thấm và những người dân trong thôn khác đều kẹt cứng ở trong nhà.
Đi ra ngoài thì cũng có thể ra, nhưng là có hơi nguy hiểm, đường nông thôn vốn cũng không dễ đi, hai bên đường hẹp còn có khe nước, ai mà biết có thể sẽ đạp hụt hay không.
Nhưng trí tuệ của con người là vô hạn, lúc này Sở Thấm quyết định dùng gỗ cất trong nhà kho để làm ra một con thuyền nhỏ.
Chỉ là cô có thể làm được, những người khác có lẽ là không.
Không phải là do nguyên nhân người khác không biết làm, mà là vì trong nhà họ vốn dĩ không cất được nhiều gỗ như vậy!
Người bản địa không có, ít nhất thì bây giờ trong suy nghĩ của người sống không có trận lũ lụt to như vậy, ai sẽ chuẩn bị gỗ trong nhà để làm thuyền cơ chứ.
Cứ coi như là có gỗ đi, cũng là khó khăn lắm mới tích góp lại được để làm vật dụng trong nhà và xà nhà, không nỡ lòng nào mà lấy ra dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận