Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 321


Đúng lúc này, trong cuộc họp cấp lãnh đạo nhà máy thép, chủ đề cuộc họp cũng đang xoay quanh vấn đề này.
“Có ba địa phương, một nơi ở khu ngoại ô phía Nam thành phố, chỗ đó gần nhà máy của chúng ta thấy, nhưng diện tích nhỏ, người xung quanh cũng hơi nhiều.”
Khác với nhà máy thép, xung quanh nhà máy không được có quá nhiều nhân khẩu sinh sống đông đúc.
“Mảnh đất thứ hai nằm ở Thượng Khê, diện tích khá lớn, người cũng ít, nhưng bên đường sắt nói chưa có kế hoạch thông xe, chỉ hơi ảnh hưởng đến giao thông.”
“Mảnh đất thứ ba nằm trong thành phố của chúng ta, có điều khá là vắng, nằm ở nơi giao nhau giữa huyện Tân Minh và huyện Tùng Minh, lại còn gần sông Giang Thủy nữa.”
Nơi này chỉ có khuyết điểm là vắng vẻ, nếu định ở đây thật thì phải xây dựng các công trình cơ sở, chẳng hạn như mở rộng đường.
Nhưng thành phố Giang Thủy cho tàu lửa đi, thành phố bọn họ cũng cho tàu lửa đi, ở mức độ nào đó giao thông cũng khá ổn.
Đội trưởng nhà máy thép thấp giọng hỏi: “Chỉ có ba địa phương này thôi à?”
Người báo cáo gật đầu: “Những nơi khác không phù hợp với điều kiện.”
Đội trưởng nói: “Điều tra nghiên cứu cho tôi đi, lúc đó tôi sẽ nộp lên.”
Chuyện này không chỉ mình ông ấy quyết định là được, thậm chí không đến lượt nhà máy bọn họ quản lý, người ta suốt ngày nói về nhà máy thép, nhưng thật ra vẫn đang lệ thuộc vào những đơn vị trực thuộc trên tỉnh, nhà máy thép bọn họ chỉ chịu trách nhiệm cung cấp vật liệu thôi.
Lần này cũng chỉ lựa chọn được mấy nơi, cuối cùng phải để trên tỉnh lựa chọn.
Thật ra nếu để ông ấy chọn thì ông ấy sẽ chọn mảnh đất ngoại ô phía Nam, dẫu sao bọn họ cũng ở gần nhà máy đó hơn, càng có thể làm mối quan hệ sâu sắc ơn.
Lựa chọn thứ hai của ông là huyện Tân Minh, dù vắng người nhưng vẫn trong thành phố.
Nhưng ông ấy nghĩ chắc cấp trên sẽ chọn Thượng Nguyên, không thông xe thì thôi, người ta đã xây đường rất tốt rồi. Dẫu sao đó cũng là thành phố, xây dựng cơ sở tốt hơn trong huyện nhiều.
Đám người huyện Tân Minh và những người đang thảo luận trong căng tin đập chứa nước sâu trong núi hoàn toàn không ngờ thời khắc quyết định vận mệnh tương lai sắp đến.
*
Ngoài nấu cơm ở căng tin ra, hai ngày nay Sở Thấm chỉ đi chuyển đất.
Trước giờ cô luôn đào đất trong thôn, đây là lần đầu tiên cô chịu trách nhiệm việc vận chuyển đất.
Nhưng cô chuyển đất cũng tốt hơn người khác, người khác mất mười phút mới đẩy được ba xe, mười phút đó cô đã đẩy được bốn xe rồi.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không nhận ra tốc độ của cô nhanh hơn mọi người, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy có người lười biếng chậm chạp, vừa đẩy xe đất vừa nói chuyện nên làm chậm, chỉ có mỗi Sở Thấm ngậm chặt miệng, ít khi nào nói chuyện với người khác, chỉ chăm chú đẩy xe đất.
Cô còn đẩy xe ba gác loại lớn nhất đến chỗ đào đất, người xúc đất bỏ vào một chiếc xe ba gác khác, Sở Thấm không để xe nào để không mà liên tục đẩy xe chứa đầy đất đi.
Cô hợp tác khá nhanh với người xúc đất, Sở Thấm nhanh chóng nắm bắt được thời gian người xúc đất cần để đổ đầy một xe rồi chỉnh lại tốc độ của bản thân, nếu không cô có thể đẩy mười xe đất trong vòng mười phút.
Đẩy xe đất là công việc khá nhẹ nhàng, buổi trưa đến căng tin ăn cơm.
Sở Thấm cảm thấy quyết định mang bánh bao trắng theo là cực kỳ chính xác, dù lượng cơm ở đây khá nhiều nhưng bụng cô không đáy, những người khác đủ no nhưng cô thì không, chỗ này hoàn toàn không đủ cho cô ăn.
Bình thường không phải làm việc thì thôi, bây giờ làm việc cả ngày, ăn trong căng tin chỉ no được bảy phần nên không đủ, phải ăn bánh bao trắng lót dạ.
Hơn nữa cơm trong căng tin cũng không ngon lắm, lúc trước Sở Thấm đã quen ăn cơm trắng và thịt nên thấy cơm căng tin rất khó nuốt.
May mà cô biết lương thực có được là do lao động vất vả, người đến từ thời kỳ tận thế không quan tâm đồ ăn khó ăn đến mức nào, chỉ trân trọng ăn hết không lãng phí đồ ăn.
Đến hôm nay đã là một tuần kể từ khi Sở Thấm đến đập chứa nước.
Tuyết đã rơi nhưng vẫn không ngừng làm việc.
Sở Thấm bắt đầu phụ trách việc đào đất, khả năng của cô khiến người ta chấn động, tổ trưởng lẫn nhân viên đập chứa nước ngạc nhiên không thôi, họ thầm nghĩ: Chẳng lẽ ông Hàn không chịu thả người sao.
Nếu người này mà đến đập chứa nước một tháng trước thì bọn họ sẽ không chịu thả người đâu.
Mấy ngày sau đó, nhân viên cả đập chứa nước đều biết đến Sở Thấm.
Không phải ai cũng chú ý đến cô, biết được cô làm việc năng suất thế nào.
Mà là tổ trưởng coi trọng cô, hành động cụ thể là tổ trưởng mang cho Sở Thấm nửa con cá vì cô làm việc cực kỳ tốt.
Sở Thấm cầm nửa con cá mà đầu óc choáng váng, kiềm nén không đỡ trán: “Tổ trưởng, tôi có thể hỏi con cá này từ đâu ra không?”
Dù con cá nào trông cũng giống nhau nhưng không hiểu sao Sở Thấm lại cảm thấy chắc con cá này ở trong đầm nước cạnh rừng trúc.
Tổ trưởng đưa cá cho cô là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tên là Trương Bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận