Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 643


Sở Thấm cũng có tới giúp đỡ nhà họ Từ.
Khi xây nhà của bí thư chi bộ thôn, cô đảm đương vai trò thợ mộc, còn lúc ở nhà họ Từ, cô là công nhân làm hồ.
Nhà của gia đình họ Từ bảo gồm một gian nhà chính mà hai gian ở hai bên, trông rất chỉnh tề, một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như cô rất thích nó. Thậm chí trong đầu cô đã thoáng loé lên suy nghĩ xé bỏ tất cả những bản vẽ ở nhà mình và quy hoạch lại lần nữa, nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận cô đã quyết định từ bỏ.
Nhà của cô cũng rất đẹp và đối xứng, không cần phải bắt chước người ta.
Quan trọng là bố cục của nhà cô rất thuận tiện, vào ngày mưa, ngoại trừ đi vệ sinh thì cô không cần phải ra khỏi cửa. Hơn nữa cô chỉ sống một mình, xây thêm một căn phòng bên hông để cho ai ở chứ!
Khi Sở Thấm cảm thấy bản thân đã hiểu rõ quá trình xây nhà, cô lập tức bắt tay vào làm, vì vậy Sở Thấm chính là người thứ ba trong thôn khởi công xây nhà.
Nhưng đến cuối tháng mười năm 1965 nhà của cô mới hoàn thành.
Lý do ư? Vẫn là nguyên nhân cũ: Con người hoặc có thể nói là sức người.
Nhà cô ít người, ngày thường chỉ có Kỷ Cảnh Diêu và hai vợ chồng thím Sở tới giúp cô.
Cậu út Dương và dì Dương đều không sống cùng thôn với cô, cho nên một tuần nhiều nhất chỉ có thể đến phụ giúp một lần.
Vả lại năm nay công việc bận rộn, trong thôn không chỉ nuôi hơn hai trăm con gà và năm mươi con lơn mà còn phải khai hoang thêm hai mươi mẫu đất để trồng rau, vì vậy dù người trong thôn có muốn giúp đỡ thì cũng có lòng mà không đủ sức, chỉ có đội trưởng Hàn và đám Tiểu Đường thỉnh thoảng tới phụ giúp.
Thế nên đến cuối tháng mười, nhà của Sở Thấm mới xây xong.
Tuy Sở Thấm là người thứ ba trong thôn khởi công xây nhà nhưng nhà của cô lại là căn thứ bảy được xây xong.
Nhưng cô cũng rất khác người, cô khá hài lòng với tốc độ của mình.
Từ đầu năm 1965, Kỷ Cảnh Diêu thường mang báo chí ở trên huyện về cho cô xem, cho nên một người thiếu hiểu biết về chính trị như Sở Thấm cũng cảm nhận được sự bất thường.
Nhưng mà cô không quá để tâm, dù sao nơi này của bọn họ quá xa xôi, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể ảnh hưởng đến họ được, đúng không?
Sở Thấm thật sự nghĩ như thế.
Sau quá trình làm việc tỉ mỉ, kết quả nhận được là một tác phẩm tinh tế, khi nhà của cô hoàn thành đã thú hút được rất nhiều sự chú ý của người dân trong thôn.
"Thật ngạc nhiên, cháu thật sự rất giỏi đấy Sở Thấm, công sức cháu bỏ ra rất giống với câu nước chảy đá mòn." Thím Xuân Vũ liên tục cảm thán.
Trong nhà Sở Thấm có bí mật, tất nhiên cô sẽ không hy vọng có quá nhiều người đến nhà mình, vì vậy Sở Thấm không hề mở rộng cửa mời mọi người vào thăm quan.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc xây nhà cô không nhờ nhiều người trong thôn tới giúp đỡ, lỡ như có ai đó lén đi ra phía sau núi rồi phát hiện mấy con gà mà cô nuôi thì sao?
Lúc căn nhà ngói được xây xong, trong nhà cô có năm mươi tám con gà, bao gồm năm mươi sáu con gà mái và hài con gà trống.
Việc này không chỉ có chú Sở và thím Sở biết, mà cậu út Dương và dì cả Dương cũng biết.
Ban đầu bọn họ cảm thấy sợ hãi và phản đối, sau đó lại mắt nhắm mắt mở xem như không thấy rồi từ từ thái độ của họ chuyển thành đồng tình.
Thím Sở nói: "Không đồng ý thì có thể làm được gì, chẳng lẽ cháu có thể g.i.ế.c hết những con gà đó hãy sao?"
Bà ấy không thể ngờ được con nhóc thối này lại nuôi một lần tới năm mươi con gà, thím Sở biết Sở Thấm lén nuôi gà, nhưng ban đầu bà ấy cho rằng cô nuôi nhiều lắm là hai mươi con gà thôi. Với năm mươi con gà này thì mỗi ngày cô có thể thu được tận năm mươi trứng gà đấy!
Mặc dù thím Sở nhát gan nhưng đối mặt với sự hấp dẫn của năm mươi quả trứng gà, bà ấy thật sự không nỡ ép Sở Thấm từ bỏ.
Thím Sở đã tiếp nhận thì người gan đánh như dì cả Dương cũng không phản đối nữa.
Người hiểu rõ lợi ích của việc làm này nhất là cậu út Dương.
Hiện tại, mỗi tháng ông ấy có một nghìn năm trăm quả trứng để chuyển đi bán, nhờ số trứng này mà cậu út Dương giữ chân được rất nhiều khách quen.
Có điều, đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma.
Cũng không biết khâu nào xuất hiện vấn đề mà cuối năm 1963, Kỷ Cảnh Diêu lại biết được manh mối và phát hiện ra giao dịch giữa hai cậu cháu họ. Anh dùng lời nói ám chỉ khuyên cậu út không nên mở rộng thêm lượng khách hàng nữa, bằng không hiện giờ lượng khách quen của ông ấy còn nhiều hơn.
Cậu út Dương rất tin tưởng lời nói của Kỷ Cảnh Diêu, vì thế ông ấy dần hủy bỏ hợp tác với một số khách hàng khiến ông ấy khó chịu.
Đồng thời, cậu út Dương cũng chọn lọc lại những khách hàng thân thiết chất lượng tốt.
Thời gian sau đó, cậu út Dương chỉ hợp tác với những khách hàng chất lượng tốt này. Khi số gà của Sở Thấm duy trì ở mức sáu mươi con thì cô không nuôi thêm gà mới nữa, mà mối quan hệ giữa cậu út Dương và những khách hàng này cũng rất tốt, thế nên mỗi tháng Sở Thấm đều có một khoản thu không nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận