Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 509


Thím Sở gật đầu, không từ chối lan tục đoạn tàu của Sở Thấm, thấy trời đã tối, Sở Thấm cũng định nấu cơm nên bà không trò chuyện thêm nữa, vội vàng về nhà.
Sau khi bà đi, Sở Thấm tiện tay gói sủi cảo ăn.
Cô ít khi chán ăn món gì, dù chỉ có mỗi củ cải và cải trắng, cô cũng phải ăn cả mùa đông mới chán.
Sở Thấm nghĩ đến củ cải và cải trắng bèn ăn hai miếng sủi cảo, nhân lúc trời chưa tối hẳn, cô chạy vào vườn rau xem.
Cô nhai sủi cảo, cúi người sờ cây cải trắng đã lớn rồi nhổ củ cải lên xem.
Ừm, Sở Thấm gật đầu, không tệ chút nào.
Dù chúng không to bằng năm ngoái nhưng vẫn khá mọng nước.
Cô muốn ăn củ cải từ lâu rồi, cắt củ cải thành từng miếng, bỏ vào nồi cùng với rau cải, đổ bã rượu vào hầm, hầm xong ăn nóng hay để nguội đều rất ngon, nước dùng trong vắt, là món ăn giải ngấy hiếm có trong mùa đông.
Sở Thấm cầm củ cải về, ăn hết chỗ sủi cảo còn lại, lau qua miệng rồi xắn tay áo nhổ củ cải lên.
Lúc này trời đã tối hẳn, trên trời không có ngôi sao nào, mặt trăng cũng mờ ảo làm thôn tối vô cùng, thậm chí giơ tay ra cũng không thấy rõ năm ngón.
Sở Thấm nhẹ nhàng rút nhổ một mẹt củ cải, cắt một mẹt rau cải, sau đó Sở Thấm dùng đòn gánh hai mẹt rau về.
Trước giờ cô luôn làm việc dứt khoát và liên tục.
Hôm nay mà cô muốn ăn củ cải và rau cải hầm bã rượu thì sẽ không để sang ngày mai.
Lửa trong lò vẫn chưa tắt hẳn, cô lấy cái kẹp khẩy hai lần, than đang lụi dần lại bùng cháy lên.
Sở Thấm bỏ cây trúc vào rồi đặt cái vỉ cạnh cây trúc, đóng cửa lò lại ra sức quạt, chỉ một lát sau, ngọn lửa trong lò lại bùng lên đốt cháy cây trúc.
Cây trúc bị đốt bùng lên ngọn lửa mạnh, thỉnh thoảng tiếng nổ lách tách vang lên, bên cạnh cửa lò còn bốc hơi nước nghi ngút.
Sở Thấm mở cửa lò, thêm mấy thanh củi lớn vào, bỏ thêm mấy thanh củi dễ bắt lửa vào nữa.
Nước trong nồi lăn tăn sắp sôi, vì đó là nước sạch nên Sở Thấm không đổ đi, bỏ luôn củ cải và rau cải đã cắt thành miếng vừa ăn vào nồi.
Rau cải thì thôi nhưng củ cải phải gọt vỏ.
Cuối cùng Sở Thấm cũng có chỗ dùng vỏ củ cải, không cần phải tiết kiệm giữ lại để ăn nữa.
Dùng vào việc gì?
Đương nhiên là cho gà ăn rồi.
Những con gà trong núi rất thích các loại rau.
Sở Thấm thấy gà và dê là những giống loại kỳ lạ, vừa có thể ăn thịt, vừa có thể đẻ trứng hoặc lấy sữa.
Nếu không phải nuôi dê ồn quá thì Sở Thấm còn muốn nuôi mấy con dê để ăn nữa.
Sau khi bỏ củ cải và rau cải vào trong nồi, mấy phút sau nước trong nồi lại sôi.
Sở Thấm bước vào chỗ mát trong bếp ôm một cái bình đặt trên bếp lò, mở nắp bình để lộ một lớp báo.
Cô cởi dây quấn mấy vòng quanh miệng bình ra để lấy lớp giấy báo.
Dưới lớp giấy báo là bã rượu.
Mùi thơm của bã rượu xông vào mũi, mùi rượu lên men khiến người ta choáng váng làm Sở Thấm cũng có cảm giác thèm rượu.
Sở Thấm múc mấy muôi bã rượu bỏ luôn vào nồi, quấy một lúc là bã rượu tan ra.
Cô bỏ thêm muối vào, không cần thêm gia vị nào khác nữa, một lúc sau, độ nóng từ lửa sẽ giúp củ cải và rau cải tiết ra vị ngọt tự nhiên.
Sở Thấm đậy nắp nồi lại, cầm đèn pin trong tay kiểm tra sau núi một vòng.
Gần như tối nào cô cũng đi dạo sau núi kiểm tra xem mấy con gà có về ổ hay không, chỉ sợ có chồn hoặc sói cắn mất gà của cô.
Dẫu sao hàng rào cũng chỉ có thể ngăn gà đi mất chứ không ngăn được những con thú hoang từ trong núi ra.
Sở Thấm bật đèn pin, đi trên con đường núi càng ngày càng đẹp.
Tối mùa đông rất yên lặng, không có tiếng ve kêu, như thể cô đang ở một nơi không có ai xung quanh.
Người bình thường không thể không sợ được.
Nhưng Sở Thấm không sợ, cô chỉ cảm thấy yên tĩnh.
Kiếp trước cô cũng sống ở một nơi hoàn toàn không có ai xung quanh, có khi cả một mùa không gặp bóng người nào, làm sao lại sợ hoàn cảnh thế này chứ.
Các chú thím trong thôn đều xì xầm bàn tán bảo Sở Thấm rất gan dạ.
Cô xây phòng mình trông như cái hang bằng cây, nhìn xung quanh chỉ thấy toàn cây mà không thấy âm u chút nào.
Sở Thấm ngân nga một bài rồi vào trong núi.
Cô mở hàng rào ra soi đèn pin một lúc, thấy không có con gà nào chưa về ổ mới nhìn vào ổ gà.
Cô đứng trước ổ gà, ngồi xổm xuống soi đèn pin vào trong.
“Một con, hai con, ba con…”
Sở Thấm đếm xong thì yên tâm, vẫn đủ số lượng.
Gà trong ổ rúc lại với nhau như chim cút, tiếng kêu vang lên không ngừng.
Cô đóng cửa ổ gà lại, xuống núi về nhà.
Cô về nhà nhưng không vào phòng ngay mà còn đi kiểm tra xung quanh sân một lần.
Chẳng hạn như xem lại mấy cái bẫy xung quanh, sợ trong bẫy có gì hoặc có người ngã vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận