Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 450


Mặt trăng rốt cuộc cũng xuất hiện sau mây, Sở Thấm rời khỏi ruộng ngô, nhìn sắc trời, lại đứng ở trên tảng đá cao nhìn phương hướng đội khác, kêu gọi mọi người: “Đứng lên đi thôi, chúng ta tiếp tục tuần tra.”
Giang Nhiễm “ai” một tiếng, chống tay đứng lên, trên mặt toàn là sự buồn ngủ, đi đường không có tí sức lực nào.
Tiểu Đường đốt một ngọn đuốc khác lên, ánh lửa ngọn đuốc mới càng thêm sáng, đem con đường nhỏ thôn quê chiếu sáng rõ.
Sở Thấm sợ bọn họ buồn ngủ, liền nói: “Lúc này còn chưa tới lúc mệt mỏi nhất cần ngủ, phải qua hai giờ nữa, hai giờ sau mới là khổ nhất.”
Tiểu Đường xoa xoa mặt, khiếp sợ nói: “Không thể nào, còn có thể khổ hơn bây giờ?”
Cậu ta bây giờ buồn ngủ muốn c.h.ế.t rồi, hận không thể gục đầu ngủ luôn cho xong.
Sở Thấm hừ hai tiếng: “Lúc ấy cậu tuần tra dễ, lần trước tôi đến bên kênh múc nước hắt vào mặt, dùng nước lạnh mới có thể kiên trì được.”
Tiểu Đường “Hức” một tiếng, ôm mặt sụp đổ.
Sở Thấm vội vàng đá đá cậu ấy: “Cậu muốn c.h.ế.t à, lo đánh thức Trương lão đại đi, nếu đánh thức ông ta thì ngày mai đứng trước cửa nhà ông ta chống nạnh mắng cũng được.”
Tiểu Đường nhanh chóng câm miệng, nhìn chung quanh, nhìn thấy mọi người Trương lão đại ở cách đó không xa, mặt tái đi.
Đoàn người tuần tra lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại nhìn động tĩnh xung quanh.
Bên kia, đoàn người công xã Đông Hồ đã tới gần thôn Cao Thụ, giờ này đang trên đường nhỏ đi về phía thôn.
Hắc Tử chỉ vào căn nhà trên gò núi cách đó không xa hỏi: “Có ai biết đây là nhà ai không?”
“Cái này em làm sao biết được.” Em họ anh ta nói.
Bên cạnh có người thấp giọng nói: “Là nhà Sở Thấm, cô gái này là người nổi tiếng trong tám thôn mười dặm, nghe nói mỗi ngày đều lấy được đầy công điểm, đầy công điểm của cô ấy không giống với của chúng ta, còn nhiều hơn so với chúng ta năm điểm. Hình như hai năm trước còn làm gương lao động, chỉ là cha mẹ đều chết, vì chuyện dời mộ mẹ cô ấy còn náo loạn ở Hoa Khê một thời gian, anh Hắc Tử chắc chắn anh biết cô ấy.”
Hắc Tử giật mình: “Thì ra là cô ấy!”
Quả thật danh tiếng rất lớn, lão đại Kim gia Hoa Khê và anh ta coi như chơi thân, không nghĩ tới hai nhà còn có tầng quan hệ này.
Nghĩ vậy, mắt anh ta lóe lên, thầm nói: Vị trí này tốt thật, dựa lưng vào núi lớn, xung quanh lại không có hàng xóm, một mình trong nhà muốn làm gì thì làm cái đó, nếu muốn nuôi thêm hai con gà mở thêm hai mẫu cũng không ai biết được.”
Anh ta là loại người tâm tư linh hoạt, quen thích “đào chân tường”, nhìn anh ta có thể làm ra chuyện vụng trộm nuôi cá là biết.
Bởi vậy cũng không trách anh ta lại đồng cảm với Sở Thấm vào giờ phút này, thế nhưng chuyện Sở Thấm ở nhà đào chân tường cũng đoán được rõ ràng.
Hắc Tử càng nhìn càng nóng mắt, hận không thể chiếm nhà này thành của mình.
Về phần cái gì quá hẻo lánh, hoặc là cái gì trong núi có dã vật dễ dàng đi vào, đối với anh ta mà nói đều là ưu điểm, chọc cho Hắc Tử muốn đi vào thăm dò đôi chút.
Chờ anh ta đi tới gần gò núi nhỏ, từ con đường nhỏ dưới gò núi đi qua, suy nghĩ trong lòng càng kiên định.
Không được, anh ta nhất định phải đi vào thăm dò một chút!
Để làm gì?
Bởi vì nhà này đã trồng hàng rào sắt ở cửa!
Vì sao trồng hàng rào sắt, rõ ràng là trong nhà cất giấu rất nhiều lương thực và vật tư, cho nên mới đề phòng người khác.
Nói thử xem, có khi anh ta đánh bậy đánh bạ lại đoán đúng!
Thật ra Sở Thấm trồng hàng rào sắt, người trong thôn cũng không nghĩ tới chuyện này, cho dù nghĩ tới, cũng không có khả năng dám đến nhà cô xem có bao nhiêu lương thực.
Bởi vì cô là cô nhi, người trong thôn đều cảm thấy Sở Thấm là đề phòng người ngoài tới nên mới trồng hàng rào sắt ở cửa.
Điểm bất đồng là, Hắc Tử cảm thấy cô phòng tiền của bị trộm, người trong thôn lại càng cho rằng cô là phòng sắc đẹp bị cướp.
Sở Thấm: “…”
Nếu Sở Thấm biết, trong lòng không biết nên làm có cảm nhận gì.
Đi qua cầu, Hắc Tử bỗng nhiên đứng lại, không tiếng động sắp xếp một đoàn người đi bên trái, rồi sắp xếp một đoàn người đi bên phải.
Anh ta cũng không phải là người không có đầu óc, mà dám lớn mật dám mang theo mấy chục người đi vào trong thôn trộm đồ.
Mà trộm đồ chỉ để ý hai chữ “Bí mật”, anh ta thì ngược lại, chắc chắn có điểm dựa.
Quả thật như thế, không biết tại sao, anh ta dẫn người đi đường đến mà không có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả tiếng thở cũng khó nghe được.
Đoàn người rẽ trái đoàn người rẽ phải, đợi đến ngã rẽ lại chia làm hai hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận