Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 300


Hàn Định Quốc cẩn thận nhớ lại, bất ngờ vỗ hai tay: “Đúng, đúng vậy, bà không nói thì tôi cũng không để ý.”
Ngô Xuân Vũ nở nụ cười: “Vậy ông phải đi hỏi Sở Thấm thử, xem cô ấy có thứ gì cần nhờ ông mang cho dì cả của cô ấy không, tôi thấy Sở Thấm thường xuyên nhờ người đưa đồ cho dì cả của mình lắm.”
đội trưởng Hàn cảm thán, gật gật đầu.
Gần chạng vạng tối, không thấy tăm hơi ráng chiều rực rỡ lộng lẫy, Sở Thấm biết ngay ngày mai vẫn sẽ là một ngày âm u.
Càng gần chạng vạng tối, nhiệt độ càng thấp.
Cho dù Sở Thấm muốn hun thỏ nên ngồi ở bên chậu than, cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Sở Thấm đưa tay lên phía trên chậu than, cân nhắc thấy có lẽ mình nên đốt lò sưởi thử xem.
Đêm nay Tiểu Bạch vẫn chỉ ăn khoai lang nướng, ném khoai lang vào chậu than trước khi vào nhà ăn lấy cơm về.
Sở Thấm nhìn rau hẹ xào mầm đậu trong bát và cà rốt ngâm rượu, không khỏi có chút chột dạ.
Vì thế không gặm xương trong nồi nữa, cô uống canh còn Tiểu Bạch gặm xương. Sở Thấm không khỏi im lặng, chờ một chút, có phải cô và Tiểu Bạch đang chuyển đổi vai vế cho nhau không?
Dù sao Tiểu Bạch cũng rất vui vẻ, sau khi cơm nước xong cẩn trọng trông coi thịt thỏ còn đang hun, để đảm bảo không có gì dám tới gần, đặc biệt là chồn.
Đúng vậy, con chồn có thể đã biến mất trong quá trình tiến hóa của động vật ở kiếp trước, dù sao kiếp trước Sở Thấm chưa từng nhìn thấy con vật gớm như vậy.
Kiếp này lần đầu tiên nghe nói, cũng lần đầu nhìn thấy, gần như hét một tiếng “A” thật to vì sợ hãi.
Nhưng cuối cùng cô chịu đựng không kêu lên, chỉ đá bay con chồn đi.
Thật ra khoảng thời gian trước cô đã nghe nói trong thôn có gà của nhà nào đó bị chồn tha mất, bởi vì chỉ là nghe thím Sở nhắc tới nên cũng không để ý.
Dù sao sau khi xuyên đến, cô cũng chưa từng thấy chồn.
Nhưng sáng sớm hôm nay thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cô thức dậy lúc trời tờ mờ sáng, bầu trời mùa đông vốn đã sáng muộn, lúc cô thức dậy còn cần thắp đèn dầu.
Thắp đèn ra cửa, cô bưng đèn đi vào nhà chính, sau đó mở cửa nhà chính đi ra sân sau để thả lồng gà và thu trứng gà.
Nhưng mới đi tới sân sau, đã thấy con chồn to lớn kia đứng ở trên lồng gà.
Vốn dĩ nó đang cúi đầu, dường như muốn nhấc lồng gà lên.
Nhưng sau khi nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Sở Thấm.
Cảnh tượng ấy, không thể nói là không đáng sợ được.
Dù sao cô cũng không quan tâm con chồn có ác ý hay không, có phải muốn nhào tới chỗ của cô hay không, mà ngay khi nó nhảy xuống, Sở Thấm đã nổi giận trong lòng mà dùng sức lực mãnh liệt nhất để đạp một phát, khiến nó bay xa ra vài mét, đập trúng một tảng đá lớn.
Tổ tông nó, còn muốn gắp gà nhà cô sao?
Không có gì bất ngờ, con chồn c.h.ế.t ngay tại chỗ!
Trong bóng tối, trái tim Sở Thấm đập thình thịch, thở vài hơi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Làm sợ muốn chết.”
Bả vai Sở Thấm cũng hơi lún xuống, sau khi tâm trạng bình tĩnh thì trong chốc lát lửa giận lại ồ ạt dâng lên.
Cô bị mấy con sói hù dọa thì thôi đi, con chồn c.h.ế.t tiệt này, một con chồn nhỏ xíu như vậy mà cũng dọa cô sờ thành ra thế này!
Đây là lịch sử đen tối, cô phải giấu trong lòng cả đời.
Sau khi chồn bị đá chết, Sở Thấm còn phải dọn dẹp thi thể, vừa dọn dẹp vừa cau mày bịt mũi.
Thối, thật sự thối.
Khứu giác của cô rất nhạy bén, mà mùi của con chồn là thứ cô ghét nhất.
Sở Thấm ném con chồn ra khỏi nhà, vốn dị chuẩn bị chờ bình minh lên thì đi chôn, nhưng thật sự cảm thấy ghê tởm, nhân lúc còn tối thì đem nó đi chôn, còn phải chôn thật xa.
Chôn xong về nhà, ở cửa ọe mấy tiếng, nôn mửa ngay tại chỗ. Sau đó ra sức rửa tay, thiếu chút nữa là rửa tay đến tróc da.
Sở Thấm hùng hổ mắng chửi, cô thề, chồn đã vượt qua chó sói, trở thành con vật đáng ghét nhất trong lòng cô.
Có lẽ trong rất nhiều năm đều giữ vững vị trí đứng đầu.
Nghe nói chồn cũng là sinh vật mang thù, Sở Thấm đánh c.h.ế.t một con, bỗng thấy sợ bị trả thù.
Cho dù cô chôn t.h.i t.h.ể ở xa xa, còn đào hết đất dính m.á.u chồn vứt xuống sông, cũng vẫn sợ con vật ác ý này sẽ lần nữa đến nhà cô.
Vì thế khi hun thịt thỏ cô phải quan sát toàn bộ quá trình, có việc không quan sát được thì cũng phải để cho Tiểu Bạch trông coi.
Rốt cuộc Tiểu Bạch cũng lần nữa phát huy công dụng, nó còn rất chuyên nghiệp, ngồi ở bên cạnh chậu than không ngừng trông coi thịt thỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận