Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 639


Sở Thấm ngồi xổm dưới đất, cô cầm giỏ tre, khó xử nói: "Anh mang nhiều đồ quá, đồ ăn anh mang đến thôi cũng đủ ăn rồi."
Kỷ Cánh Diêu đang tập trung tinh thần lột móng heo, anh nghe Sở Thấm nói vậy thì quay đầu nhìn cô, sau đó cười nói: "Vậy cứ ăn của tôi đi."
Khóe miệng Sở Thấm giật giật: "Bỏ đi, chỉ ăn của anh thì coi là gì chứ, cũng không phải tôi không có."
Cô bỗng thấy hứng thú, hỏi: "Anh không có rượu đúng không?"
Kỷ Cánh Diêu lắc đầu: "Tôi rất ít uống rượu."
Sở Thấm lập tức đứng dậy: "Tôi thích uống, nhà tôi không có gì nhiều, có nhiều nhất là rượu."
Cô đi ra cửa, vừa đi vừa nói: "Rượu thanh mai nhà tôi uống rất ngon, cho dù anh không thích uống rượu, tôi đảm bảo anh uống xong sẽ thích."
Năm nay trước khi nấu rượu thanh mai, Sở Thấm đã đến thị trấn mua tám lít rượu trắng. Trong đó tám lít dùng để ngâm rượu thanh mai, hai lít còn lại dùng để ngâm đào
Không còn một giọt nào, chú nhỏ Sở nghe được tin vội vàng chạy đến chỉ có thể tiếc nuối trở về.
Đã đến lúc rượu thanh mai ủ đủ. Sở Thấm vội đi vào phòng ngủ, cô mở vại rượu thanh mai ra, mùi thanh mai lập tức xông vào mũi, chỉ chốc lát sau đã bay đầy phòng, sau đó lan đến phòng bếp.
Kỷ Cánh Diêu đang chăm chú cạo lông heo cũng phải ngửi thêm vài cái.
"Quả thật rất thơm, tôi ở chỗ này cũng ngửi thấy." Anh lớn tiếng nói ra phía cửa.
Sở Thấm cũng hít một hơi thật sâu, cô thỏa mãn híp mắt lại.
"Đúng không, tôi nói không sai. Thật sự không sai chút nào!" Miệng cô cong lên, mèo khen mèo dài đuôi: "Năm nay tôi ủ ngon hơn năm ngoái."
Nếu Sở Thấm cứ ủ rượu như vậy, chờ khi cô tìm được thời điểm thích hợp, cô có thể bán rượu thanh mai ở xã cung ứng.
Sở Thấm lấy một cái bát, cô chắt non nửa bát để trên bàn, mong chờ nói: "Anh nếm thử đi!"
Tay phải Kỷ Cánh Diêu để d.a.o xuống, anh bưng bát lên ngửi ngửi, rồi uống một ngụm. Anh nhướng lông mi: "Ngửi thơm, uống càng thơm hơn."
Sở Thấm đắc ý: "Tôi rất có năng khiếu trong việc ủ rượu."
Nói xong, cô vội vàng trở về phòng ngủ, đậy kín miệng vại rượu.
Kỷ Cánh Diêu cười lắc đầu, anh bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy đêm giao thừa năm nay chín là đêm giao thừa thú vị nhất.
*
Sắc trời dần tối.
Bên ngoài nhà tuyết bay tứ tung, tuyết rơi tạo thành một lớp giống như sương mù che kín bầu trời.
Sở Thấm nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngẩng đầu, nói thầm: "Lại nhiều tuyết rồi."
Sau đó cô quay đầu nói với Kỷ Cánh Diêu đang nấu cơm: "Lát nữa e là anh không về được."
Kỷ Cánh Diêu bỏ con cá trong tay vào chảo dầu, phát ra tiếng xèo xèo, khói trắng bốc lên, anh thoải mái nói: "Không sao, dù sao đường có thể đi được là được."
Sở Thấm hơi đăm chiêu, cô gật đầu: "Ừ, dù sao anh cũng từng làm lính, tuyết rơi đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó tôi cho anh mượn tạm đèn pin."
Kỷ Cánh Diêu bật cười: "Vậy cảm ơn cô."
Khi nói chuyện, mùi cá rán dần bốc lên, Kỷ Cánh Diêu chờ mặt kia của cá vàng thì lật sang mặt sau.
Sở Thấm rất ngạc nhiên, cô kề sát vào nói: "Anh rán cá mà không bị nát da cá chút nào."
Do trời tối nên cô kề rất gần.
Khi cô dựa sát vào, Kỷ Cánh Diêu chỉ ngửi thấy mùi xà phòng thơm ngát đánh bay mùi cá rán, xông thẳng vào mũi anh.
"Dầu cũng không bắn!"
Kỷ Cánh Diêu khẽ khịt mũi, hai tai ửng đỏ, nhưng mặt vẫn không thay đổi, anh nói: "Không b.ắ.n bởi vì trước khi cho cá vào, tôi đã cho một ít muối vào chảo dầu."
Sở Thấm nghi hoặc: "Đây là nguyên tắc gì?"
Kỷ Cánh Diêu: "Muối có thể làm tăng nhiệt độ sôi của dầu. Còn về làm thế nào để da cá không bị nát, cô phải rửa sạch chảo, cho nhiều dầu, khi rán thì đừng nóng vội là được."
Sở Thấm còn thật sự nghiêm túc quan sát anh, thấy Kỷ Cánh Diêu có hơi không thoải mái, cô hỏi: "Tôi quên không hỏi anh, trước đó anh học đến lớp mấy?"
Kỷ Cánh Diêu không ngờ cô lại hỏi vậy, anh suy nghĩ rồi trả lời: "Tôi học hết lớp mười thì tòng quân, sau đó lại học thêm vài năm ở trường quân đội."
Sở Thấm giật mình: "Thảo nào anh lại biết nhiều như vậy."
Kỷ Cánh Diêu cười: "Ai cũng có điểm mạnh của mình, cô không phát hiện bản thân mình cũng rất tri thức uyên bác sao. Làm ruộng tốt, nuôi gà, nuôi heo cũng nuôi được, đội trưởng Hàn còn nói cô luôn có những ý tưởng mới lạ."
Sở Thấm đứng thẳng lưng: "Trí thức uyên bác gì chứ, đều là do kinh nghiệm thôi."
Sở Thấm nói xong, cô lấy thịt khô ra thái, cắt thành những lát thịt có độ dày thích hợp để ra đĩa, rồi cho vào nồi hấp.
Cô lại lấy một cái thìa khác, mở nắp nồi, lật miếng thịt dê đang hầm trong nồi.
Sở Thấm chọc đũa vào miếng thịt dê, chọc một hai cái thì gật đầu nói: "Ừ, đủ nhừ rồi."
Sau đó cô lấy cái đũa ra, cho củ cải đã cắt trước đó vào hầm chung với thịt dê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận