Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 459


Sai ở chỗ không thể dẫn theo Hoàng mặt dày và Hoàng khờ khạo.
Nếu không phải Hoàng mặt dày, những người bọn họ làm thế nào cũng có thể chạy thoát được một vài người.
Nếu không phải Hoàng khờ khạo, Lý Hắc Tử dù có ra sao cũng không đi đến bước này.
Vừa rồi anh ta nghe được lúc người xung quanh trốn tránh trách nhiệm đã nói, là Hoàng khờ khạo chỉ điểm anh ta, còn nói ra việc anh ta mang súng!
Cái gì mà sầu, cái gì mà oán chứ, có phải kiếp trước Hắc Tử đã nợ anh em nhà họ Hoàng vài cái mạng không.
Bấy giờ Sở Thấm buồn ngủ muốn chết, cũng không muốn xem trò khôi hài này nữa, lên tiếng chào thím Sở đang vừa đau lòng vừa say sưa ngon lành, rồi đi về nhà một mình.
Khi rời đi, vẫn nghe thấy người trong thôn đang mắng mỏ, đang khóc la, đang sờ những trái ngô được lấy lại kia.
Về đến nhà, dựng lại bẫy như ban đầu.
Hôm nay cái bẫy của cô đã bộc lộ sức mạnh khiến người trong thôn nhảy dựng vì sợ hãi.
Ngay cả kiểu người cường tráng như Lý Hắc Tử đều có thể ngã vào, hơn nữa còn ngã thành dáng vẻ không thể bò ra, vậy bọn họ thì sao?
Thật đáng sợ, sau này không thể tới gần Sở Thấm nữa rồi.
Sau khi dựng xong bẫy thì nấu nước tắm rửa, sau khi bận rộn một hồi khắp người Sở Thấm đều là mồ hôi.
Tắm rửa xong, phơi khô quần áo đã giặt, nơi chân trời đã lộ ra màu trắng xóa,
Sở Thấm suy nghĩ hôm nay bản thân vẫn như cũ, không cầm đi làm, thế là bèn quay về trong phòng, kéo rèm lên, nằm trên giường đi ngủ.
Tất nhiên, trước khi ngủ phải xem thử tiền.
Không chỉ có tiền, còn phiếu thì sao?
Vậy thì có bao nhiêu?
Sở Thấm xem xét một lượt, hai mắt bừng sáng: “Hai mươi hai tệ, còn có ba tấm phiếu công nghiệp, hai tấm phiếu lương thực, hai tấm phiếu thịt và hai tấm phiếu vải!”
Thật tốt, tiền thì sao cũng được, phiếu mới là thứ cô quan tâm.
Đặc biệt phiếu công nghiệp và phiếu vải, Sở Thấm bỗng chốc đã lên kế hoạch xong nên dùng như thế nào.
“Thật là một khoản kếch xù!”
Sở Thấm hài lòng vừa ý, vui vẻ nhét hết tiền, phiếu vào trong ngăn bí mật trên giường, sau đó kéo chăn ngửa đầu đi ngủ.
Ngủ một giấc này đã đến tám giờ rưỡi sáng, tỉnh lại, tâm trạng rất tốt, cô lấy rau dại gói một vài cái sủi cảo ăn.
Có rau dại đương nhiên là muốn ăn sủi cảo mùi vị thanh đạm, vừa ăn thì vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, Sở Thấm suy đoán: là Đông Hồ đến chuộc người đi sao?
Quả thật như thế.
Sở Thấm vội vàng nhét vài cái sủi cảo vào bên trong miệng, nhai sau đó nuốt xuống, uống ngụm nước sôi để nguội nhằm hòa tan mùi vị của sủi cảo trong miệng, để tránh bị người ta ngửi thấy, sau đó chạy đến sân đập lúa.
Sân đập lúa.
Vào lúc này, sân đập lúa là một mớ hỗn độn, một vài người đã đi ra ruộng làm việc, vẫn có một vài người ở lại sân đập lúa, đang đấu trí đấu sức với các lãnh đạo đại đội của công xã Đông Hồ đến chuộc người.
“Không được, nói cái gì cũng không được. Cần phải báo cảnh sát, không thể thương lượng.”
“Đúng vậy, nhiều người như thế, đây là rõ ràng muốn trộm đến khoái chí. Còn bẻ hết vài mẫu ruộng ngô của chúng tôi, làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ!”
“Đông Hồ thực sự là không biết xấu hổ, vẫn may trước khi bọn họ đến, đội trưởng đã kêu nhóm người Thắng Lợi đến công xã báo cảnh sát rồi, nói không chừng bí thư công xã sắp đến rồi.”
Đại đội trưởng Đông Hồ thấy những người dân trong thôn Cao Thụ đều tức giận không thôi, dứt khoát đi đến bên cạnh đội trưởng Hàn, thậm chí trên mặt cũng chất chứa một chút biểu cảm cầu cứu, nói: “Ông anh, nhiều người như vậy… Hay là thả một vài người trước, đặc biệt là những người bị thương kia, mặt trời sắp nóng bức rồi, bọn họ chịu không nổi.”
Đội trưởng Hàn vội vàng nói: “Thôn chúng ta cũng không phải cố ý tra tấn bọn họ, cách mỗi hai giờ sẽ cho uống nước. Về việc thả, điều này không được, anh thả người này, vậy người kia nên làm sao?”
“Nhưng thực sự quá nhiều người rồi.”
Đại đội trưởng Đông Hồ muốn không trách phạt hết toàn bộ.
Đội trưởng Hàn thở sài một tiếng, vỗ tay ông ấy, đứng lên bảo ông ấy đi tới nhà kho với mình.
Mở khóa, đẩy cửa vào nhà kho.
“Chú em à, không phải tôi không muốn, mà là chuyện quá lớn rồi. Ông hiểu hay không hiểu, đại đội các người có người tài ba.”
Nói xong, đội trưởng Hàn chỉ vào cây s.ú.n.g đang đặt trên bàn, quay đầu, ánh mắt sáng rực nói: “Cây s.ú.n.g này, thế mà là bọn họ mang tới. Ông nói xem, thôn chúng tôi có sợ hay không? Những người này, có nên bắt hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận