Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 60


Cô gái này tay chân nhanh nhẹn, làm việc nhanh lắm, lượng công việc hằng ngày đã vượt xa tiêu chuẩn rồi, hơn nữa làm xong cũng rất nhẹ nhàng, chi bằng tới buồng lò hơi xúc than đá.
Đừng thấy công việc đó bẩn thỉu mà chê, tiền công cao lắm đấy.
Công nhân ở buồng lò hơi luôn thuộc tuyết đầu, kiếm cơm dựa vào sức lực, tiền lương có khi còn nhiều hơn cả dân văn phòng.
“… Thiên Chương à…” Đầu bếp Giang do dự một lát mới lên tiếng: “Tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
Trần Thiên Chương thoáng sững sờ, sau đó không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh… đúng rồi, hôm nay mặt trời vẫn mọc từ đằng đông cơ mà.
“Ai u, đầu bếp Giang đấy à, ông tìm tôi có chuyện gì?” Mặt anh ta vô thức xụ xuống, lòng nhủ thầm: Chẳng lẽ ông già này lại tính giới thiệu cháu ngoại gái cho mình nữa sao trời?
Đầu bếp Giang đen mặt, suýt nữa phất tay bỏ đi, nhưng nghĩ một hồi vẫn cố nhịn xuống, nói: “Mấy hôm nay buồng lò hơi các cậu thiếu người lắm đúng không? Vừa hay sau bếp có một cô nhóc khỏe lắm, quan trọng là hoàn cảnh gia đình cũng có chút khó khăn, hay là để cô ấy sang phụ mấy cậu một tay lúc rảnh rỗi đi.”
Hóa ra là bàn chuyện công việc, thế là Trần Thiên Chương lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên.
Giọng đầu bếp Giang có hơi sượng, nhưng Trần Thiên Chương không từ chối ngay, bởi vì bên phía họ đang thiếu người thật. Sau khi tự hỏi vài giây, anh ta nói: “Thế ông bảo cô ấy qua làm thử xem sao. Nhưng nói trước, tuy chỗ bọn tôi thiếu người, nhưng không phải ai bọn tôi cũng nhận đâu.”
Nếu không thì đã sớm có người lấp chỗ rồi.
Đầu bếp Giang gật đầu: “Đứa bé kia làm được lắm, còn rất thành thật, trong nhà cũng tương đốn túng thiếu, mấy người chúng ta giúp được gì thì giúp vẫn hơn.”
Thương lượng xong, đầu bếp Giang tiếp tục đi ra sau bếp, sau đó báo ngay việc này cho Sở Thấm biết.
Sở Thấm kinh ngạc lắm: “Buồng lò hơi? Hình như người gọi tôi lại giúp một tay hôm qua cũng làm trong buồng lò hơi thì phải. “
Đầu bếp Giang: “Thế cũng xem như có duyên với nhau rồi, ở mấy nhà máy khác, buồng lò hơi chỉ là một bộ phận vặt vãnh, nhưng trong nhà máy thép chúng ta thì nơi đó lại cực kỳ quan trọng đấy. Công việc ở đó tuy tốn nhiều sức nhưng lại rất dễ, người đứng đầu là Trần Thiên Chương… hầy, tính cách xem như cũng bình thường, tóm lại chắc chắn sẽ không bắt nạt người khác.”
Hai mắt Sở Thấm lóe lên tia sáng: “Có trả lương không?”
Đầu bếp Giang cạn lời: “Hỏi câu gì vô nghĩa quá vậy. Nếu không trả tiền thì sao tôi lại bảo cô đi chứ.”
Có điều tiền lương cụ thể là bao nhiêu thì ông ấy không biết, mà chắc cũng không nhiều, vì chỉ cần người làm trong vài ngày mà thôi. Đợi tới khi công nhân trong buồng lò hơi đi làm lại đủ, có lẽ Sở Thấm sẽ phải khăn gói ra đi.
Sở Thấm vui ra mặt: “Có trả lương là tốt rồi.”
Nhờ vậy mà lúc làm việc sau bếp cô càng thêm hăng say, hồi trước có lẽ còn sẽ bớt chút thời gian giúp người khác làm chút chuyện, chủ yếu là do công việc sau bếp không bao giờ được phân chia chính xác, ai có khả năng thì làm nhiều thôi, vì cô không quen tranh chấp với người khác nên thỉnh thoảng cũng tiện tay làm nhiều việc hơn một chút.
Khi đó cô nghĩ rằng nếu để lại ấn tượng tốt cho mọi người, sau này nếu còn cần người làm giúp thì cơ hội của mình cũng nhiều hơn. Nhưng bây giờ vì một cơ hội hư vô mờ mịt kia mà buông bỏ tiền tài gần ngay trước mắt hả? Tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó đâu.
Thế là cô vội vàng hoàn thành xong phần việc của mình rồi lập tức đứng phắt dậy, chạy thẳng tới buồng lò hơi.
Lúc này, Trần Thiên Chương đã đứng chờ trước cửa, anh ta đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: “Vào làm thử xem sao, cho cô thử việc nửa ngày, nếu không được thì mời rời đi.”
Anh ta chỉ nói vậy thôi chứ không hề chê bai hay khinh bỉ gì cô cả.
Sở Thấm vội đáp: “Tôi biết rồi.”
Dứt lời, cô lập tức được Trần Thiên Chương dẫn vào trong.
Diện tích buồng lò hơi rất lớn, đó không phải buồng lò hơi dùng để nấu nước cho công nhân trong nhà máy thép sử dụng, mà là buồng lò hơi chuyên dùng để luyện thép.
Sở Thấm dạo quanh một vòng, trong lòng cũng có cái nhìn tổng quát về nơi này.
Trần Thiên Chương chỉ vào khu vực công tác của cô, nói: “Cô chỉ cần xúc than bỏ vào lò là được, nhưng phải nhớ chú ý tới nhiệt độ của lò, thấy vạch đỏ đó không, nhiệt độ không được vượt qua cái vạch đó nhưng cũng không thể quá thấp.”
Sở Thấm lập tức ghi nhớ vào đầu: “Tôi biết rồi. “
“Nếu rảnh không có gì làm thì phải đi dọn than đá tới đây, nhưng cô là con gái, hôm nay chỉ cần giám sát chặt chẽ cái lò này là được, nếu còn dư sức thì hẵng đi dọn than, nếu mệt quá có thể nghỉ ngơi tại chỗ.” Anh ta nói tiếp.
Sở Thấm gật đầu, có hơi ngạc nhiên. Cô còn tưởng người ở đây sẽ xem mình như lừa mà sai sử chứ, hóa ra làm mệt cũng được quyền nghỉ.
“Chỉ vậy thôi, cô làm việc đi.”
Dứt lời, Trần Thiên Chương chuẩn bị xoay lưng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận