Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 331


Cậu út Dương lại nói: “Trần Thiên Chương gửi thư nói xưởng máy móc và xưởng sắt thép có liên quan. Dù gì trước đây cháu cũng từng làm công nhân thay ca trong xưởng sắt thép, có mối quan hệ này cũng không biết có thể làm công ở xưởng máy móc được không.”
Sở Thấm: “…”
Sở Thấm khiếp sợ thật sự: “Mơ hay gì, sao có thể được, này thì có liên quan gì?”
Cậu út Dương nhìn Sở Thấm như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện quỷ gì, khuyên nhủ: “Cháu không hiểu, cháu quen biết bao nhiêu người cá biệt trong xưởng sắt thép, những gì cháu biết chắc chắn sẽ nhiều hơn người khác chút. Những người thành phố đó không phải thường hiểu rõ chiêu tung tin tức đưa điều kiện và vận dụng mối quan hệ hơn chúng ta ư?”
Nếu cháu có thể liên hệ với những người cháu quen biết ở xưởng sắt thép lúc ấy thì có thể hỏi xem người ta biết tin tức nội bộ không, đến lúc đó cháu sẽ đi trước một bước.
Lại nói nữa, năng lực của cháu tốt như vậy, cậu thấy không ai có thể làm tốt hơn cháu, vậy nên cháu hãy nắm bắt lấy cơ hội lần này đi, đây là cơ hội hiếm có khó tìm đấy. Mấy kiểu nhà máy thế này chắc chắn sẽ truyển người khi vừa mới mở xưởng. Đợi sau này cháu hối hận, có muốn vào cũng khó nữa ấy.”
Hiếm khi thấy cậu út Dương nói nhiều như vậy, dứt lời, ông ấy uống một hơi hết cốc nước.
Nói khô cả miệng rồi!
Nét mặt Sở Thấm hơi phức tạp.
Thú thật là Sở Thấm không muốn đi làm trong xưởng lắm.
Hiện giờ cô không thiếu thốn gì cả, phích nước nóng không phải không có không được.
Nhưng Sở Thấm biết giờ cô không thể nói như vậy, nếu không sẽ bị mắng. Sở Thấm đành thở dài một hơi, sau lại trình bày: “Cậu út à, cậu cũng biết khả năng xã giao của cháu không tốt rồi mà, cháu không có bạn tốt nào đâu.”
Cậu út Dương ngạc nhiên: “Không phải mối quan hệ giữa cháu với đầu bếp Giang tốt lắm à?”
Sở Thấm: “Cũng bình thường thôi, tóm lại cháu không thể… Viết thư gửi xưởng rồi nói họ gửi cho anh ta.”
Cậu út Dương trầm ngâm: “Vậy Trần Thiên Chương.”
Sở Thấm: “Cũng không khác gì cả, bọn cháu không thân.”
Cậu út Dương: “Không sao, cậu út của cháu có quan hệ với cậu ta, để cậu đi hỏi cậu ta hộ cháu.”
Sở Thấm nghẹn họng.
Cô ngẫm lại: “Thôi bỏ đi, để cháu đi hỏi.”
Nếu để cậu út hỏi giúp thì chắc chắn ông ấy sẽ cố gắng hết sức để đưa cô vào trong xưởng.
Đến lúc đó, Sở Thấm sẽ không khác gì miếng thịt nằm trên lò nướng, không đi không thể được.
Cậu út Dương cũng không suy tư nhiều lắm, Sở Thấm tự đi tìm Trần Thiên Chương hỏi chắc sẽ tốt hơn: “Vậy cháu biết nhà Trần Thiên Chương ở đâu không?”
Sở Thấm khua tay: “Không sao, cháu có thể gửi đến xưởng.”
Cậu út Dương: “…” Vừa nãy còn nói là không muốn gửi tới xưởng cho đầu bếp Giang.
Nói xong những điều này, Sở Thấm về nhà.
Sở Thấm rầu thối ruột, cô thật sự không muốn hỏi chút nào.
Nhưng trên đường về nhà cô đã nghĩ thông suốt, cô có tới xưởng máy móc hay không cũng không sao cả, nhưng dường như tất cả mọi người trong đại đội đều muốn đi.
Tất nhiên thím Sở cũng muốn đi.
Sở Thấm ngẫm nghĩ, có lẽ cô phải hỏi thật rồi.
Có thể bỏ đi là bỏ đi, tạm thời Sở Thấm không muốn để ý tới chuyện này.
Ngày hôm sau, cô đã ném phăng chuyện này ra sau đầu.
Sở Thấm bắt đầu nghiền sữa đậu nành, vốn dĩ cô phải nghiền từ lâu, nhưng khi đó thời tiết vẫn chưa đủ lạnh, sợ làm đậu phụ nhồi và đậu phụ sẽ bị biến chất, cuối cùng Sở Thấm chỉ đành chờ đến bây giờ mới làm.
Gần đêm giao thừa, tuyết rơi tán loạn.
Tuyết năm nay cứ rơi một đợt rồi lại ngừng một đợt, khác xa với việc rơi liền tù tì như năm ngoái.
Nhưng như vậy lại giúp người dân trong thôn có thể ra ngoài làm việc vào mùa đông này.
Ví dụ như lên núi đặt bẫy hay đón củi.
Tất nhiên sẽ có nhiều người tới phần phía bắc thôn hỗ trợ, đội trưởng Hàn cũng dẫn cả trăm người để chuyển lò phân lân khử oxy. Có thể nói nhà Sở Thấm cách xa phía bắc thôn nhất, nhưng mà thỉnh thoảng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi khói.
Khói đen tràn ngập bầu trời phía bắc thôn, mà tuyết trắng lại thong thả bay giữa không trung, đen trắng đan chéo tạo cảm giác quỷ dị lạ thường.
Bầu không khí trong lành biến mất đâu không thấy, thậm chí còn quấy nhiễu việc ngắm phong cảnh của cô, điều này khiến Sở Thấm khó chịu thật sự.
Có điều Sở Thấm cũng chỉ biết khó chịu thôi chứ cô cũng hết cách. Sở Thấm chỉ lẩm bẩm làu bàu hai ba tiếng rồi thôi, cô rất ít khi để chuyện phiền não đọng lại trong đầu mình quá lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận