Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 666


Thím Sở ném vỏ hạt dưa đi: “Ừ, đúng nhỉ, lúc đó cháu chịu khó để ý bọn nó nhé.”
Sở Thấm lắc đầu: “Sao cháu còn phải để ý nữa, lớn thế rồi mà.”
Thím Sở giơ tay ra tính: “Lớn bao nhiêu rồi? Bây giờ Kim Kim và Kim Ngọc lớn lắm rồi à?”
Sở Thấm nói: “Kim Kim 13, Kim Ngọc 11, lớn cả rồi, kiểu gì cũng biết tự chăm sóc mình.”
Cô chỉ muốn nói tùng đấy tuổi cô đã ở một mình trong rừng tận thế cố gắng sống sót.
Thím Sở gật đầu: “Cũng đúng.”
Bà phiền muộn nhìn xa xăm, nhìn những dãy núi dài không dứt: “Nháy mắt đã nhiều năm trôi qua thế rồi.”
Những năm tháng không có cơm ăn cứ như giấc mơ vậy.
Trong thôn đã thay đổi rất lớn, có thêm nhiều người cũng mất đi khá nhiều người.
Nhưng bà vẫn nhớ tính tình và dáng vẻ năm Sở Thấm không rời khỏi nhà cô, cũng mãi không hiểu tại sao Sở Thấm lại thay đổi thành thế này.
Nếu biết…
Nếu biết thì bà cũng muốn thay đổi Sở Kiến, tránh việc là người trưởng thành cả rồi, có chuyện gì mà không biết làm, ăn không biết phần chứ.
Nghe thím Sở cảm thán, Sở Thấm cố nhịn kích động muốn trợn mắt: “Vẫn đánh ít quá. Cháu đã nói rồi, không thể ngừng việc học được, nên đi học thì phải đi học.”
Thím Sở thấp giọng nói: “Cháu nghĩ thím không muốn đánh à, không phải là không đánh lại được sao. Bây giờ chú của cháu cũng không được nữa, Sở Kiến chỉ sợ một mình cháu và Tiểu Hồng. Thím cũng không hiểu, nó sợ cháu thì còn hiểu được, sao nó còn sợ Tiểu Hồng nữa chứ.”
Nói rồi vẻ mặt bà cực kỳ khó hiểu.
Sở Thấm ho khẽ, không nói gì.
Cô cũng biết lý do là gì.
Thỉnh thoảng về, Tiểu Hồng lại mổ giải phẫu heo, thỏ và ếch ngay trước mặt cậu ta, lại còn vừa giải phẫu vừa lẩm bẩm về cấu tạo thân thể con người, suýt thì dọa Sở Kiến c.h.ế.t đứng.
Cậu ta run rẩy khóe miệng trốn sau lưng Sở Thấm, không dám nhìn cảnh tượng m.á.u me đó, có vẻ không ngờ Sở Hồng lại hung hãn thế, đến giờ cậu ta vẫn không dám chọc vào cô em gái này.
Năm nay kỳ thi đại học bị hoãn lại mãi không tổ chức, lại còn có tin đồn kỳ thi đại học sẽ bị ngừng lại, Sở Hồng tính tình vốn đã không tốt lắm lại càng vui buồn thất thường, bây giờ Sở Kiến thấy cô ấy chỉ muốn cách xa ba mươi mét.
Thím Sở nói về Sở Kiến xong lại nghĩ đến Sở Hồng.
Khuôn mặt bà tươi cười: “Thành tích của Tiểu Hồng tốt lắm, nghe nói là tốt nghiệp trung học xong có thể vào làm trong nhà máy cơ khí luôn. Ban đầu thím và chú cháu cũng không thiếu tiền cho Sở Kiến đi học, nhưng mà nó không nghe lời, có học nữa cũng ở lại lớp mất mặt nên về nhà trồng trọt luôn.
Có điều vẫn phải đi học mới có lối thoát, Kim Kim và Kim Ngọc cũng học trung học nhỉ… Cháu thông minh thế chắc Kim Kim và Kim Ngọc cũng không kém hơn được, thành tích phải tốt một chút, thế thì sau này cháu sẽ…”
Không cần giúp bọn họ nhiều nữa.
Đương nhiên thím Sở không nói câu này ra, dẫu sao đó cũng là em trai em gái ruột của Sở Thấm.
Qua thời gian này, Sở Thấm có thể hiểu được ý của bà, bây giờ dì Dương nuôi Kim Kim và Kim Ngọc, sau này cũng phải tự sống độc lập, đến lúc đó lỡ sống không tốt chẳng lẽ người làm chị như cô lại không giúp?
Sở Thấm nghe hiểu lời chưa nói: “Thành tích của hai đứa nó cũng ổn, sang năm cũng muốn đến nhà máy cơ khí.”
Không biết dì Dương đã làm thế nào để đưa hai anh em vào nữa. Năm đó em trai học trễ một năm, Kim Ngọc lại học sớm một năm nên bây giờ hai anh em học cùng lớp. Sở Thấm từng hỏi Kỷ Cánh Diêu, anh lại bảo anh không nhúng tay vào chuyện này. Cô cũng không biết là ai làm, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện tốt, dẫu sao bây giờ trường học của nhà máy cơ khí càng lúc càng to, không ít học sinh các công xã xung quanh đều học ở d dó.
Cô cũng không thấy mình phải giúp gì cả, không ai có thể chiếm hời được gì từ cô, trừ khi cô muốn.
Thím Sở nói một lúc rồi đi.
Sở Thấm mất nửa buổi sáng làm hai mươi thùng gỗ, hai mươi thùng gỗ này cực kỳ có ích, cô định mùa xuân năm tới sẽ thêm đất trồng lúa mạch trong thùng gỗ.
Sao lại trồng trong thùng gỗ?
Vì nó dễ di chuyển.
Lúc đó nếu có người đến, cô cũng có thể giấu thùng gỗ trồng lúa mạch vào trong núi.
Trước mắt, đây là cách tốt nhất Sở Thấm nghĩ ra, trồng trong nhà dễ bị phát hiện, trồng trong núi dễ bị mấy con vật trong núi ăn mất, còn trồng trong thùng, trừ việc số lượng không nhiều ra thì không có khuyết điểm gì.
Có điều cô cũng chỉ định trồng mười thùng lúa mạch, mười thùng còn lại giữ lại để sau này dùng.
Sở Thấm đóng nốt cái đinh cuối cùng rồi bỏ búa xuống, đứng dậy phủi tay, phủi mấy mảnh gỗ vụn trong thùng đi rồi bê mười thùng gỗ vào kho chứa đồ.
Mười cái còn lại cô để nguyên tại chỗ.
Sống ở nhà mới càng lâu, đồ trong kho chứa đồ lại càng nhiều.
Nhìn đồ chất đầy hai phần ba căn phòng, Sở Thấm không khỏi chậc một tiếng đầy nghi hoặc.
Cô nghĩ: “Mình nhiều đồ từ đâu ra vậy?”
Cô thấy rất lạ.
Sở Thấm lắc đầu, đóng cửa quay vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận