Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 590


Sở Thấm đi xe đạp tới, tất nhiên là phải đi xe đạp về, Kỷ Cánh Diêu đạp xe cùng cô.
Cảm nhận được việc đạp xe trong tuyết có hơi khó khăn, Kỷ Cánh Diêu hối hận, anh nói: “Nếu biết trước thế này thì hôm nay tôi đã tới đón cô rồi, không ngờ tuyết dày vậy.”
Sở Thấm trợn trắng mắt đáp: “Đúng vậy, sáng nay tôi đi được nửa đường rồi suýt quay đầu về nhà đấy.”
Ngày nào cũng có xe chạy trên đường lớn tới xưởng máy móc, Kỷ Cánh Diêu đi đứng thuận tiện hơn rất nhiều nếu anh đi từ Lạc Thuỷ tới xưởng máy móc bằng đường chính, chỉ có một đoạn đường nhỏ xe không đi qua được, nhưng vẫn thường có người và xe lừa xe ngựa đi qua.
Mà đường đi tới thôn Cao Thụ thì sao?
Nó nhỏ đến mức chỉ có xe đạp mới đi qua được, vị trí lại hẻo lánh, ít có người đi lại nên đường khó đi hơn rất nhiều.
Kỷ Cánh Diêu áy náy: “Xin lỗi cô.”
Sở Thấm vừa đạp xe vừa đáp: “Không sao, đồ ăn nhà anh rất ngon, ăn xong bữa cơm tôi mới thấy mình không hối hận khi đến.”
Nói đến đây, Sở Thấm cảm thấy kỳ lạ, đúng lúc này có cơn gió thổi qua, cô nheo mắt, lớn tiếng hỏi: “Mà anh học nấu ăn ở đâu vậy? Đồ ăn anh nấu rất ngon, có thể sánh ngang với dì cả của tôi.”
Kỷ Cánh Diêu cười đáp: “Cảm ơn cô đã khen, có thể được sánh với dì cả của cô thì chắc trình độ của tôi cũng không tồi. Năm đó, tôi đã học được từ mấy người trong bếp lúc đi bộ đội, tôi học qua một ít về các món ăn. Thật ra tôi chỉ vừa đủ biết chứ không giỏi, vẫn còn kém xa người ta.”
Sở Thấm líu lưỡi: “Xa gì chứ, tôi nghiên cứu công thức nấu ăn mấy năm mà vẫn không tiến bộ lên chút nào đây.”
Kỷ Cánh Diêu phát hiện Sở Thấm rất hứng thú với đồ ăn, vậy nên anh bắt đầu tập trung trò chuyện với cô về chủ đề này.
Kỷ Cánh Diêu kể về khoảng thời gian anh đi bộ đội, rồi lại nói thỉnh thoảng mình cũng lên núi săn thú rừng về làm đồ ăn.
Anh nói về việc nên ăn gì vào các mùa, thậm chí là dạy cô kỹ năng làm thịt xông khói và cách ướp thịt vào mùa đông.
Sở Thấm càng nghe càng hăng say.
Thú thật là cô chẳng có kỹ năng gì về làm thịt xông khói và ướp thịt, nói chung là không khác mấy người trong thôn là mấy.
Nhưng thật ra có rất nhiều cách để thực hiện, bao gồm việc lựa chọn phần thịt, lựa chọn gia vị hương liệu và các loại gỗ củi tương ứng với các loại thịt khác nhau…
Tóm lại, Kỷ Cánh Diêu nói tất cả những bí quyết anh có, đến tận lúc tới thôn Cao Thụ rồi anh vẫn chưa nói xong, chỉ mới đến phân đoạn các loại gia vị hương liệu cần thiết để làm lạp xưởng.
Sở Thấm nghe mà thấy thỏa mãn, chỉ hận không thể đi sấy đồ ăn ngay lập tức.
Tự nhiên Sở Thấm cảm thấy hơn nửa năm qua cô ăn thịt quá độc ác với mình, suýt nữa ăn hết thịt trong không gian ba lô, phải có cơ hội lấy được thịt mới bàn được chuyện này.
Kỷ Cánh Diêu đưa cô về nhà xong cũng không ở lại quá lâu, anh đưa mấy cái bánh bao đúc trong lồng n.g.ự.c cho cô.
Kỷ Cánh Diêu nói: “Tôi thấy cô có vẻ thích ăn, cô có thể để dành chúng làm bữa tối, khỏi phải nhóm lửa nấu cơm nữa.”
Thật ra Sở Thấm đã nhìn thấy nó từ lâu.
Nếu anh đã có lòng cho thì tất nhiên cô cũng có lòng nhận, chỉ tầm trên dưới chục cái bánh bao, cô tìm cơ hội nào đó trả lại anh là được.
Mà Kỷ Cánh Diêu thấy cô chịu cầm cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy cô về trước đi, tôi đi trước.”
Sở Thấm khẽ gật đầu, đợi đến lúc cô tới cửa nhà, Kỷ Cánh Diêu vẫy tay về phía đồi núi, sau đó đổi hướng, rời đi.
Nhưng mới đi được nửa đoạn đường về nhà, Kỷ Cánh Diêu bỗng phanh xe lại.
Khoan đã, trước đó anh nói muốn tìm Sở Thấm để đổi thêm ít đồ ăn.
Gió lạnh thổi từng cơn, trái tim Kỷ Cánh Diêu đập thình thịch, lòng lo lắng vô cùng.
——
Sở Thấm về đến nhà, buổi tối cô nấu canh trứng vào cái chảo sắt nhỏ đặt trên bếp lò, sau đó lấy năm sái cái bánh bao đem hâm nóng, chuẩn bị dùng bánh bao và canh trứng làm cơm tối.
Sáng ngày hôm sau, mọi việc vẫn như thường lệ.
Mấy ngày tiếp theo không có việc gì làm, Sở Thấm quét tuyết mỗi ngày, nhàm chán đến nỗi rảnh ra là dọn vệ sinh rồi đọc đi đọc lại tờ báo cũ.
Tuyết càng lúc càng dày đặc, đường trong thôn vô cùng khó đi.
Sở Thấm vốn tưởng tuyết chỉ có thể dày đến mức đó thôi, ai ngờ đêm giao thừa ngày ấy tuyết lớn đến kinh người. Buổi tối đó, Sở Thấm bị đánh thức bởi âm thanh tuyết đập vào cửa kính!
“Trời ơi ——”
Sở Thấm kéo tấm rèm, bật đèn pin chiếu ra ngoài cửa kính.
Cô hít hà một hơi, thấy tuyết ngoài nhà đã ngang bậc cầu thang, mà trước khi ngủ cô vừa mới quét rồi!
Sở Thấm lẩm bẩm: “Sắp có bão tuyết ư?”
Cũng may là sau mùa mưa năm nay, dù khó khăn nhưng vẫn trông được lương thực, nếu không đặt nặng việc trồng lại, không cố gắng cày cấy thì mùa đông năm nay khổ sở hơn nhiều.
Với lượng tuyết lớn như vậy, con người rất khó ra khỏi cửa tìm thức ăn, thậm chí còn phải đề phòng xem có động vật từ trên núi xuống không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận