Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 487


Lan Bạch liếc nhìn anh nói: “Sao phải suy nghĩ làm gì? Hai đứa gặp nhau một lần, xem có hợp không chẳng phải là xong sao?”
Chẳng phải hầu hết các cặp đôi trên thế giới đều như vậy à.
Lan Bạch nói thêm: “Chẳng lẽ, cháu không thể bỏ ra chút thời gian để gặp nhau sao?”
Kỷ Cảnh Diêu bất lực trả lời: “Cháu bận thật mà, cháu cũng không vội, Sở Thấm… Hình như cô gái này mới hơn hai mươi tuổi thôi.”
Lan Bạch “ôi” một tiếng: “Độ tuổi này của hai đứa là vừa đẹp, đều là người trẻ tuổi. Nhưng nếu cháu đã bận, vậy lại đợi thêm vậy, đợi đến lúc cháu hết bận thì nói tiếp.”
Kỷ Cảnh Diêu còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Lan Bạch lại gật đầu.
“Chuyện này để sau hãy nói.” Anh nói bản thân bận, không phải chỉ để chiếu lệ với dì Lan mà anh thực sự rất bận.
Bận đến nỗi khoảng thời gian trước chân còn không chạm đất, hôm nay đỡ hơn chút. Dù vậy thì vẫn phải ở nhà xem tài liệu, nào có thời gian suy nghĩ mấy chuyện này.
Lan Bạch mỉm cười. Loại chuyện riêng tư này, vẫn là Kỷ Cảnh Diêu biết cách nói chuyện.
Khi bà ấy đi ra từ nhà Kỷ Cảnh Diêu, đang vui vẻ trở về nhà, bà ấy bỗng dừng lại.
Từ từ đã, bà ấy vừa nói cho Kỷ Cảnh Diêu biết tuổi của Sở Thấm sao?
Lan Bạch ngẩng đầu nhìn trời nhớ lại, không có mà nhỉ.
Bà ấy không hề nhắc tới, vậy sao Kỷ Cảnh Diêu biết Sở Thấm mới ngoài hai mươi tuổi?
Lan Bạch không khỏi mở to mắt, quay đầu lại. Nếu không phải nhìn thấy ông cụ đòi nợ đang run rẩy bước về phía mình, bà ấy nhất định phải quay lại hỏi cho rõ ràng.
“Tam muội, nói chuyện sao rồi?”
Giọng nói của ông ngoại Lan run rẩy, Lan Bạch hít một hơi thật sâu, cố nở nụ cười cứng ngắc: “Ông ngoại, chúng ta về nhà rồi nói.”
Nói xong, cũng không thèm quan tâm, bà ấy đưa ông cụ chạy như bay về nhà.
Thôn Cao Thụ.
Buổi tối, bầu trời trở nên âm u.
Hoàng hôn đã biến mất, màn đêm dần bao phủ vùng đất này, thôn xóm tựa hồ vô cùng yên tĩnh.
Không còn những tiếng ồn ào ở những cánh đồng lúa. Sở Thấm nghỉ ngơi cả buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi xong thì mài d.a.o và cho gà ăn, mãi đến khi thím Sở đến nhà cô kể cô nghe chuyện gì đã xảy ra trên cánh đồng lúa hôm nay. Tại sao nó lại thu hút nhiều người đến vậy.
Thím Sở ngồi trước bếp bắt đầu nhóm lửa, dùng cành thông châm lửa. Bởi vì nhiều dầu, nên có thể nghe được tiếng mỡ kêu xèo xèo trong đống lửa.
“Đáng tiếc nhà chúng ta không có quan hệ gì với nhà họ Kỷ, nếu không đã có thể nhờ quan hệ để vào nhà máy cơ khí thì tốt biết mấy.”
Thím Sở liên tục thở dài, lộ ra vẻ hối tiếc.
Sau khi than vãn xong lại cho cành thông vào bếp lò. Vẻ mặt Sở Thấm thờ ơ, nhớ tới hình như mình đã gặp xưởng phó Kỷ có sức ảnh hưởng nhất trong mấy thôn, cô lắc đầu nói: “Thím à, thím đừng nghĩ nữa, cho dù có quan hệ cũng không vào nổi đâu.”
Thím Sở ngạc nhiên, lại nhét thêm một khúc củi nữa rồi quay lại nhìn cô: “Sao cháu lại nói vậy?”
Ánh lửa yếu ớt phản chiếu trên khuôn mặt của thím Sở. Sở Thấm phân tích nó cho bà ấy: “Anh ta là người bản địa. Thím nghĩ rằng những lãnh đạo cấp cao bố trí anh ta làm xưởng phó mà lại chưa nghĩ tới tình huống này sao?”
Thím Sở vẫn chưa hiểu, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
Sở Thấm nói “Ôi” một tiếng rồi tiếp tục phân tích: “Anh ta không dám làm vậy đâu, kể cả có thân đến mấy cũng không dám.
Một khi anh ta làm vậy, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người ở thôn lân cận vào nhà máy cơ khí cơ chứ. Mọi người xung quanh hầu như đều không biết chữ, sau khi vào nhà máy dù làm việc cật lực cũng sẽ bị chê trình độ văn hóa thấp kém. Cuối cùng là, nếu người này được vào mà người kia không được vào, thì mọi chuyện sẽ dẫn đến kết quả rất tệ.”
Sở Thấm nghĩ: cũng may anh ta chỉ có một mình, nếu không cũng khó có thể làm xưởng phó.
Thím Sở vẫn không tin: “Không nghiêm trọng như cháu nói đâu.”
Sở Thấm ngắt lời: “Mấy ngày nữa thím sẽ thấy, tất cả các cách mà mọi người nghĩ ra để gần gũi với anh ta đều vô ích.”
Thím Sở cắn răng: “Vậy để thím chờ xem.”
Bà ấy sờ túi, vốn còn định hối lộ người ta một ít đồ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận