Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 220


Cậu út Dương lập tức có hứng thú, ông ấy bảo Sở Thấm rồi nói chuyện, hỏi cô: "Cháu muốn đổi cái gì? Lương thực hay là phiếu?"
Sở Thấm vội nói: "Cháu muốn đổi phiếu công nghiệp."
Cậu út Dương thắc mắc: "Nhà cháu còn thiếu cái gì sao?"
Sở Thấm buồn bực nói: "Cháu muốn mua một cái nồi nữa, trong nhà cháu có những hai cái bếp lò. Mà nồi cũ đã nát lắm rồi, sửa thêm lần nữa chắc sẽ không dùng nổi nữa, cho nên cháu muốn mua cái mới."
Cậu út Dương gật đầu, mua nồi là chuyện đứng đắn.
Thế là ông ấy nói: "Vậy cháu yên tâm đi, mấy con chuột tre này của cháu là đồ tốt, cậu thấy có mấy con khá lớn, dư sức đổi được phiếu công nghiệp để mua nồi."
Sở Thấm lập tức mặt mày hớn hở.
Cậu út Dương lại hỏi: "Cháu muốn đổi hết à? Hay là muốn đổi thêm thứ khác, miễn là đủ phiếu công nghiệp?"
Sở Thấm suy tư: "Cậu để lại một con chuột để ăn đi, còn lại thì đổi hết, đổi đủ phiếu công nghiệp thì đổi lương thực đi ạ."
Đối với Sở Thấm mà nói, lương thực vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất.
Cậu út Dương ngạc nhiên, sau đó gật đầu: "Vậy cậu sẽ lấy một con nhỏ, cái đồ chơi này hầm ăn ngon lắm."
Sở Thấm có loại năng lực này, nên đương nhiên cậu út Dương sẽ không khách khí đẩy tới đẩy lui với cô nữa.
Cậu út Dương còn nói: "chuột tre quý hiếm, cậu đoán chậm nhất là ngày mai sẽ có thể giúp cháu đổi xong phiếu."
Vẻ mặt Sở Thấm tươi cười: "Không sao cả, cậu không cần vội như vậy đâu."
Nói xong, Sở Thấm không ở lại thêm nữa, cô mang theo một rổ quả cà mà cậu út Dương cho rồi về nhà.
Trước khi đi, cậu út Dương hỏi cô: "Cháu chỉ mua nồi thôi đúng không? Nếu đổi được phiếu mà nhìn thấy trong xã cung ứng có bán nồi thì cháu có muốn cậu mua giúp luôn không?
Đương nhiên là muốn!
Sở Thấm vội vàng gật đầu, nếu được như vậy thì cô lại đỡ phải đi một chuyến.
Ngày mai sẽ bắt đầu bận rộn, sợ phải hơn một tháng nữa mới rảnh, tốt nhất là cậu út Dương mua được giúp cô luôn.
Cậu út Dương gật đầu rồi vẫy tay chào cô.
Hai trải nghiệm bán sói của Sở Tần vẫn để lại bóng ma trong lòng ông ấy.
Sở Thấm trở về nhà, ngâm nga một lúc và bắt đầu nghĩ đến việc chế tạo một lò sấy.
Nhưng mà chuyện lò sấy không vội, dù sao cô cũng phải đợi đến lúc lấy đủ gạch từ hộp mù rồi nói sau.
Cô vẽ phác họa trước, cái bút trong tay chống lên cằm, có chút khó khăn.
... Cô không vẽ nổi.
Đời trước Sở Thấm đã từng làm một cái lò nướng, chẳng lẽ lò sấy không cùng một cách làm với lò nướng?
Chắc là không phải đâu, Sở Thấm không khỏi nghĩ đến vạc dưa chua.
Gạch tạm thời đã hết, không biết vạc dưa cải có thể cải tạo thành lò sấy hay không.
Đầu óc Sở Thấm điên cuồng chuyển động, cô luôn cảm thấy biện pháp tự dưng nghĩ đến này rất không hợp thói thường, nhưng bắt tay vào làm nói không chừng sẽ đáng tin.
Cô chỉ thử một chút thôi, cùng lắm thì hỏng một cái vạc dưa chua.
Sở Thấm ghi việc này vào danh sách việc cần làm trong sổ, sau đó hài lòng đóng sổ lại rồi đứng dậy đi ra sân sau nhìn cây dương mai.
Mùa dương mai chín đã đến.
Sở Thấm đứng dưới tán cây dương mai hít một hơi thật sâu, hương thơm dương mai nhất thời tràn ngập xoang mũi.
Trong khoảng thời gian này, khi ở trong phòng ngủ cô cũng có thể ngửi thấy hương dương mai xuyên qua cửa sổ, điều này khiến Sở Thấm vô cùng chờ mong.
Cây dương mai đã chuyển sang màu đỏ, trên cây từng chùm quả chín trĩu cành, nhìn dáng vẻ này thì có vẻ một tuần nữa là cô có thể thu hoạch trái dương mai rồi.
Sở Thấm cầu nguyện sắp tới tốt nhất là trời đừng mưa, như vậy quả dương mai mới sẽ ngọt hơn một chút.

Ngày mùa vụ hè đang đến.
Sáng sớm ngày hôm đó, Sở Thấm nhận được nồi sắt lớn và lương thực mà cậu út Dương đã mua giúp.
Sau khi đặt chiếc nồi sắt lớn lên bệ bếp, nó vừa vặn với bệ bếp, Sở Thấm nóng lòng muốn dùng chiếc nồi mới này vào nấu ăn ngay.
Lương thực đổi được là bột mì, có những chín cân. Trong nhà Sở Thấm ít bột mì nhất, cô cũng thích ăn mì cho nên rất hài lòng.
Cậu út Dương đưa đồ cho cô xong thì vội vã rời đi, hình như ông ấy vừa mới từ huyện trở về.
Nhìn bản thân mình thì ăn no, nghỉ ngơi đầy đủ, trong lòng Sở Thấm hiếm khi cảm thấy xấu hổ, cô quyết định chờ đến lúc dương mai chín thì sẽ cho cậu út Dương nhiều hơn một chút.
Ngay khi tiếng còi vang lên, ngày mùa bắt đầu.
Sở Thấm đội mũ rơm, mặc quần áo màu nâu nhạt, hai cổ tay quấn băng gạc, trong tay cầm một chiếc liềm bắt đầu cắt hạt cải dầu.
Trong lúc nhất thời, cả thôn bỗng tràn ngập tiếng cắt hạt cải.
Hàn Định Quốc đứng trên sườn ruộng nhìn cây cải gần giống năm ngoái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời tiết năm nay rõ ràng không bình thường, may mà lúc đầu năm ông ấy nghe Sở Thấm bắt đầu đào mương nước.
Tuy mương nước còn chưa xây được một nửa, nhưng một số tuyến quan trọng đã được đào để cung cấp nước, giúp cho thôn tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Ít nhất bọn họ không cần phải bố trí một tổ hai người gánh nước từ một dòng sông ở xa về, có phải không?
Hình như những người nông dân làm việc cả đời dựa theo ông trời cũng ý thức được thời tiết không thích hợp, nên bầu không khí trong thôn có chút căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận