Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 649


Mấy ngày trôi qua, mấy ngày này trong thôn khá là yên tĩnh.
Mưa lại tích tách rơi xuống, vì mưa không quá to, nên hội trường cũng không phải dừng thi công.
Hoặc là vì có rất nhiều người bị đội trưởng Hàn gọi đi xây hội trường, lại có khá nhiều người bị gọi đi cắt cây ngải cứu, trong thôn mới có thể yên tĩnh như vậy.
Sở Thấm không đi xây hội trường, cũng không đi cắt cây ngải cứu.
Cô làm gì, cô ở nhà xới đất.
Vườn rau trong nhà đã xới xong rồi, gần đây Sở Thấm cũng xới đất cho hai luống khoai lang.
Kỷ Cánh Diêu đang xách bốn con ếch thì đúng lúc đụng phải Sở Thấm đang xới đất.
Cửa thì đóng, sao lại nói là đụng phải?
Chủ yếu là vì Sở Thấm cũng không có tránh anh, lúc mở cửa cho anh còn đang kéo ống quần lên, đế giày còn đang dính bùn đất, trên tay mang theo bao tay ni lông, mà đầu tóc cũng được buộc một cách tùy tiện, trán còn lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng cây cuốc còn bị cô tiện tay kê vào bên tường, bùn nhão trên cây cuốc đó im lặng tự thuật lại tất cả mọi chuyện.
Kỷ Cánh Diêu im lặng không nói gì, sau đó đưa ếch cho cô, nói: “Sáng hôm nay lúc tôi chạy trên bờ ruộng đã thấy đó, thứ này mùa này khá ít, cô lấy lột da xào ớt ăn, mùi vị cũng khá ngon đó.”
Sở Thấm: “…”
Biểu cảm trên mặt cô lộ ra sự phức tạp hiếm thấy.
Cái này cô sẽ ăn lúc tận thế, nhưng cái thời cơm no áo ấm như bây giờ thì cái đó không thể ăn thì không ăn.
Cho dù ăn, cũng phải giúp cô lột da.
Bằng không mấy năm trước làm sao cô không bắt để ăn chứ, ruộng dưới quê nhiều ếch mà.
Kỷ Cánh Diêu thấy cô im lặng, có hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười kinh ngạc: “Cô không ăn cái này à?”
Sở Thấm: “Ăn thì ăn, nhưng tôi cảm thấy nó xấu.”
Lúc này cô nhìn trái nhìn phải, ánh mắt thơ thẩn, chính là không dám đưa mắt nhìn về phía bốn con ếch kia.
Nụ cười Kỷ Cánh Diêu càng to hơn: “Được, vậy đợi tôi rửa rồi lột da mấy con ếch này rồi hẵng nói.”
Nói xong rồi anh vén tay áo lên, đi đến chậu nước, bắt đầu lột da.
Nhưng mà chậu nước bên cạnh đang bỏ cái gì vậy?
Bỏ rất nhiều loại khoai lang giống, những củ giống này cô đã lựa ra rồi, có thể ươm vào lúc xuân phân.
Tháng này khá rảnh rỗi, làm được gì thì làm nhiều một chút, tháng sau sẽ rất bận đó.
Trước sân không chỉ bỏ các loại củ giống, mà còn có vài thùng phân tro và một số phân chim mà Sở Thấm lấy từ trên núi.
Trong phân chim còn được trộn với phân gà mà cô đã thu lại được.
Về phần phân lợn, nó không thuộc về cô, ngày nào cũng có người đến nhà cô đợi lấy phân lợn.
Sở Thấm nghĩ mấy ngày nữa sẽ lấy phân để trải lên trên, đến lúc trồng rau, trồng khoai lang cũng dễ trồng hơn một chút.
Nhìn tất cả mọi thứ, Kỷ Cánh Diêu đã hiểu ra rồi.
Anh nhìn về phía ngoài cửa, rồi lại chỉ phía sau sân vườn: “Gan cô cũng lớn quá rồi, hai năm nay… Ôi, tốt nhất vẫn nên sống yên ổn chút đi.”
Sở Thấm chớp chớp mắt: “Gan tôi trước giờ vẫn rất lớn. Còn nữa, cái gì gọi là tốt nhất nên sống yên ổn chút.”
Kỷ Cánh Diêu có hơi khó xử: “Tôi cũng không biết nên nói thế nào, nhưng khi tôi đọc thư của một số bạn bè, thì cứ cảm thấy bầu không khí không đúng cho lắm.”
Sở Thấm nhớ đến tờ báo xem gần đây, không khỏi im lặng cả buổi.
Khả năng nhận biết nguy hiểm của cô khá mạnh, đây là cái mà cô thực sự đã được huấn luyện lúc tận thế.
Cảm giác không thấy có gì không đúng, nhưng lại cảm thấy mọi thứ xung quanh không đúng lắm.
Sở Thấm vuốt vuốt mặt, thở dài nói: “Tôi còn định trồng khoai lang để làm bột khoai lang nữa, trong nhà sắp hết bột khoai lang rồi.”
Kỷ Cánh Diêu suy nghĩ một lúc: “Trồng cái này đi, trồng xong thì cô ép cho đất phẳng, xong đừng động vào nữa.”
Sở Thấm mừng rỡ: “Được! Đến lúc đó tôi mời anh ăn mì chua cay, không có ai làm mì chua cay ngon như tôi đâu.”
Kỷ Cánh Diêu cười rồi lắc đầu, cũng coi như phục rồi: “Cô vì mì chua cay mà sẵn sàng mạo hiểm lớn như vậy, dù sao cũng phải giấu kín một chút.”
Sở Thấm thầm nói: Không ai giấu bằng tôi đâu, nếu không phải tôi cố ý cho anh thấy, anh làm sao có cửa thấy được.
Mối quan hệ của cô và Kỷ Cánh Diêu dần dần hòa hợp, mấy năm trước vẫn trong giai đoạn bạn bè, dường như trước mắt có xu hướng đột phá.
Lúc trước không phải Kỷ Cánh Diêu không biết cô có trồng, nhưng cô không đích thân thừa nhận, cũng không nghênh ngang thể hiện ra trước mặt anh như vậy, anh cũng chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay, cũng coi như là thử nghiệm nho nhỏ đi.
Nếu Kỷ Cánh Diêu cảm thấy phản cảm với điều này, Sở Thấm có thể lập tức vứt bỏ anh.
Con người của cô có hơi ngang tàng, không cùng chung lý tưởng thì cô sẽ không tiếp tục phát triển nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận