Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 75


Thím Sở bỗng giật giật huyệt thái dương, vẫn chống eo mắng hai đứa trẻ một trận, dọn dẹp vệ sinh trong nhà xong mới ngồi bên giường từ từ suy ngẫm ý chưa nói của ông ấy.
Ý của ông ấy là Sở Thấm lạnh lùng.
Đúng vậy, lạnh lùng.
Tôi không hưởng của bà một đồng một hào nào, bà cũng đừng hòng rước một tí một tẹo phiền phức nào cho tôi: Sở Thấm là như thế.
Mọi chuyện cô đều phân ra rất rõ ràng, trông thì thân thiết nhưng thực thế lại cảm nhận được sự xa cách.
Cô ở với họ hàng giống như học theo kiểu của người ta, hoàn toàn không phải xuất phát tự nội tâm, thân thiết cơ bản là bởi tình thân huyết thống với mình với người chú của cô.
Theo lý bình thường thì nhà mình nuôi cô ngần ấy năm, nói là bằng nửa cha mẹ cũng không quá đáng. Hồi trước chưa ra ngoài ở thì tình cảm gần gũi ấy vẫn còn, nhưng ra ngoài ở xong thì dần dần biến mất rồi…
Thím Sở không nghĩ ra lí do là gì, chỉ nhìn ánh lửa thở dài.
Bà ấy là thím Sở Thấm, tất nhiên cảm thấy Sở Thấm không lo cho em trai em gái là tốt nhất.
Nhưng đặt mình vào vị trí của Sở Thấm để nghĩ, bà ấy có bỏ được em trai em gái của mình không?
Thật sự không thể, nếu như bà ấy là Sở Thấm, sẽ đón em về ở bên mình, mình cũng không phải hết đường hết lối không sống nổi, hơn nữa tục ngữ cũng nói có chị như mẹ, mẹ đi rồi mình càng phải gánh trách nhiệm, thím Sở nghĩ như này thật.

Dương Tiểu Hưng ở thôn Tịnh Thủy đã biết được chuyện này, đang sốt ruột đến mức nhức hết cả răng.
Bà Dương pha trà hạ nhiệt cho anh ta, nói: “Cháu cũng đừng nóng vội nóng vàng, có chuyện gì chờ dì nó về rồi nói.”
Rồi lại vỗ đùi, sầu não nói: “Năm đó bà còn tưởng Kim Đại Lực kia là người tôi, ai ngờ được lại không đáng tin như thế, biết sớm đã không cho Tiểu Mãn gả cho anh ta rồi.”
Hồi đó là mẹ Sở Thấm đấu tranh hết mình với gia đình, nhất định phải đi bước nữa bằng được.
Bây giờ cũng có thể vì người phụ nữ đó mà cố hết sức mình, bỏ lại hai đứa con cũng phải đi tỉnh ngoài.
Bà Dương thầm nghĩ: Nhìn người vẫn phải nhìn phẩm chất, chứ không phải nhìn cái lúc trước mắt có tốt hay không.
Trán Dương Tiểu Hưng nổi gân xanh giật giật, chỉ thấy hai năm nay đúng là hết chuyện này đến chuyện khác, không có lúc nào nhàn rỗi cả.
Anh ta suy đi nghĩ lại nói: “Ngày mai con đến nhà chị cả, tìm anh rể với Tiểu Thái đến nhà họ Kim một chuyến với con.”
Bà Dương nhíu mày: “Xa quá.”
Vẫn phải đi làm, xin nghỉ một ngày thì ngày lương đó cũng không có.
“Xa nữa cũng phải đi xem xem trước.” Dương Tiểu Hưng lắc đầu đưa ra quyết định.
Lưu Chi bên cạnh hỏi: “Có cần nói chuyện này với Sở Thấm không?”
Đây thật sự là một vấn đề.
“Vẫn đừng nói thì hơn, tránh để Tiểu Thấm lại lo.” Dương Tiểu Hưng suy nghĩ rồi nói.
Dương Tiểu Hưng lại không cảm thấy cháu gái ngoại của mình lạnh lùng vô tâm như đôi vợ chồng nhà họ Sở, ông ta chỉ coi Sở Thấm như trẻ con.
Trong lòng nghĩ Sở Thấm có thể sống tốt cuộc đời mình đã tốt lắm rồi, lẽ nào còn phải kéo theo cả em trai em gái nữa?
Thế là Sở Thấm bị đối xử như trẻ con vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, trong khi mọi người đang lo lắng thì cô lại đang hào hứng vui vẻ chặt măng xuân ở nhà.
Thôn Cao Thụ.
Màn đêm bao trùm thế giới, nhưng ánh trăng lại sáng vô cùng.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, giống như treo đèn lồng lớn dưới mái hiên vậy, Sở Thấm bèn nhờ ánh trăng để làm măng xuân dưới sân nhà.
Cô đào rất nhiều măng xuân, một vùng nhỏ trong núi đã bị cô đào gần hết măng rồi. Nếu như có người đi đến đó, vài ngày nữa trong làng sẽ đoán là ai mà đào nhiều măng như thế.
Lột vỏ măng xuân trước, bước này là đáng ghét nhất, mấy lông gai trên vỏ măng khiến người ta phải đau tay.
Gọt xong vỏ thì cắt phần rễ đi, cắt đi phần bị cứng với dính bùn đất.
“Tiểu Bạch đừng ăn!” Sở Thấm đuổi Tiểu Bạch đang mù mờ gặp măng đi, sau đó đứng dậy vào phòng bếp đun nước.
Con chó này hơi ngốc, cái gì cũng muốn ăn.
Cũng bởi vậy mà bình thường cô toàn phải đóng chặt cửa nhà xí, nếu không nó vào nhà xí ăn cũng được luôn!
Sở Thấm định chừa thời gian rảnh để trị cái tật xấu này của nó, nếu không sau này đừng nói đến trông nhà, bị người ta cho thuốc rồi lột da ăn luôn đấy chứ!
Trước khi làm măng khô phải cắt măng thành hai nửa bỏ vào nồi luộc, luộc hai ba tiếng xong đến khi trong suốt mới mang đi hong khô được.
Bây giờ đã là bảy giờ tối rồi.
Lúc luộc măng Sở Thấm ngồi trong sân, lấy tấm gỗ với đinh búa ra, cạnh cạnh bụp bụp gõ làm một chiếc bàn gỗ nhỏ.
Độ dài bàn gỗ khoảng chừng chỉ có bảy mươi cm, hình vuông đúng tiêu chuẩn, hơn nữa dưới mặt bàn còn một tầng nữa, phối với độ cao của ghế tre, để trong sân không còn gì hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận