Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 403


Sét đánh giữa trời quang!
Đầu óc đội trưởng Hàn có vấn đề à?
Sở Thấm vô cùng khó hiểu.
Giây tiếp theo cô chợt nhận ra, có lẽ câu nói "tôi quyết định" không phải là ý định ban đầu của ông ấy.
Sở Thấm giật mình, tiêu rồi, nhà cô sắp bị trộm. Nếu hỏi nhà nào trong thời có nhiều dụng cụ bằng sắt nhất, câu trả lời chắc chắn là nhà của Sở Thấm, số lượng dụng cụ bằng sắt trong nhà cô còn nhiều hơn ba nhà khác gộp lại.
Cô có hẳn mấy cái cháo sắt kích cỡ lớn bé khác nhau, một hộp đinh sắt đầy do cô rút thăm trúng, chưa kể đến các loại d.a.o như d.a.o phay, búa, d.a.o g.i.ế.c lợn.v.v...
Tim Sở Thấm đập loạn nhịp, việc cô muốn làm nhất bây giờ là chạy thật nhanh về nhà để giấu bớt các đồ dùng làm từ sắt.
Sở Thấm kiềm nén cảm xúc và tâm trạng kích động của mình để nghe đội trưởng Hàn nói tiếp.
Đội trưởng Hàn nói: "Mỗi hộ gia đình phải giao nộp một cân sắt, mặc kệ mọi người làm cách nào cũng phải gom đủ số lượng."
Từ giọng điệu của ông ấy, Sở Thấm biết việc này không thể thương lượng được nữa.
Cũng may là chỉ cần nộp một cân, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.
Đối với Sở Thấm, nộp nửa cân sắt không phải việc gì khó, cô chỉ cần lấy ta một phần đinh sắt là đủ.
Nhưng đối với những người khác mà nói, đây là một vấn đề khó giải quyết.
Đảo mắt nhìn lại, xung quanh có rất nhiều người nhíu mày, dường như họ đang cân nhắc xem trong nhà có đồ dùng bỏ đi nào được làm từ sắt.
Hệ thống mau đến cứu cô đi!
Dao, nồi và cuốc của cô đều là thứ không thể vứt bỏ được.
Nhưng điều làm Sở Thấm bất ngờ nhất đó là người dân trong thôn không hề bất mãn với việc này, ngoại trừ lo lắng thì họ không có cảm xúc nào khác cả.
Sở Thấm cẩn thận phân tích một lượt, cô nghĩ nguyên nhân là do cô.
Sở Thấm hơi xấu hổ, bởi vì lúc cô xuyên đến đây đã mười tám tuổi, từ đó tới giờ cò chưa được ba năm, cho nên cô không có được lòng yêu nước mạnh mẽ như những người khác.
Trong mắt cô, người trong thôn thà rằng bản thân phải thắt lưng buộc bụng cũng muốn cống hiến vì quốc gia.
Đối với họ, để hoàn thành nhiệm vụ, dù phải chịu đói thì đó cũng là vinh quang.
Rất nhanh đội trưởng Hàn đã tới nhà thu sắt, khi nhìn thấy số đinh sắt của Sở Thấm, ông ấy hơi khó hiểu: "Cô lấy đâu ra nhiều đinh sắt quá vậy, cô thật sự muốn đưa chúng cho tôi sao?"
Khoé miệng Sở Thấm giật giật: "Đội trưởng, lẽ nào tôi không muốn thì có thể không đưa sao?"
Đội trưởng Hàn nói: "Ý tôi không phải vậy, bởi vì mọi người đều nộp lưỡi hái hoặc búa, cô là người đầu tiên nộp đinh sắt."
Thật ra nguyên nhân là do người khác không có nhiều đinh sắt như e, cũng không biết Sở Thấm mua số đinh sắt này ở đâu.
Nhưng mà có giao nộp là được rồi, đội trưởng Hàn cất đinh sắt vào rồi vội vã rời đi, ông ấy sợ Sở Thấm đổi ý.
Không bao lâu, thím Sở đã tới nhà cô, Sở Thấm tò mò hỏi: "Thím nộp gì thế?"
"Haizz, thím nộp d.a.o phay." Thím Sở rầu rĩ: "Nhà thím chỉ có hai cây đào, một cây dùng trong nhà bếp, còn một cây bị cùn thường để ngoài khu vực trồng rau để sử dụng, hôm nay thím đã nộp cây d.a.o sử dụng ở khu vực trồng rau.
Sở Thấm hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Thím nghĩ sau này có thu sắt nữa không?"
Thím Sở lắc đầu: "Thím không biết, nhưng thím nghe người ở công xã khác nói có lẽ không chỉ thu một lần thôi đâu."
Sở Thấm thở dài, vì điều kiện đơn sơ nên cô cảm thấy hiệu suất làm việc của lò luyện thép ở công xã quá thấp.
Cô cứ nghĩ năm ngoái công xã không truyền lệnh xuống cho các thôn thu sắt thì việc này đã bị bỏ qua rồi.
Bình thường một cân sắt có thể luyện tám lạng thép nhưng đối với lò luyện thép của công xã... e rằng luyện được bốn lạng thép cũng khó.
Có điều, cô không hề nói ra suy nghĩ này, bởi vì thím Sở thể hiện rõ ràng sự tin tưởng với lò luyện thép của công xã.
Nhưng bà ấy tin tưởng như vậy cũng bình thường, bởi vì có một số công xã lãng phí rất nhiều sắt mà còn không luyện được tí thép nào, thế nên dù xã Dương Tử Câu bọn họ một cân sắt chỉ luyện ra được bốn lạng thép cũng được xem là xuất sắt, được cấp trên khen ngợi rồi.
Thím Sở không nói nhiều về vấn đề này, hôm nay bà ấy tới nhà cô là vì chuyện khác.
"Sở Thấm, cháu có biết có bao nhiêu người đi tới nhà máy hay không?" Bà ấy hơi phấn khích nói: "Ít nhất năm sáu trăm người đó."
Sở Thấm ngạc nhiên trợn mắt: "Năm sáu trăm người? Bọn họ từ nhà máy khác đến sao? Họ tới đây làm gì, không phải là xây dựng nhà máy chứ? Tại sao lại không tìm tuyển người dân ở khu vực xung quanh đây để xây nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận