Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 279


Trong đêm tối, trên sân đập lúa sáng lên một bó đèn đuốc, đèn đuốc đan xen khiến cho toàn bộ sân đập lúa có chút sáng ngời.
Nước trong nhà ăn đang sôi, không cần sắp xếp, tất cả các thôn dân rảnh rỗi đều tự giác đi lấy nước trong nhà ăn.
Từ Lão Đồ móc d.a.o mổ heo của mình ra, mà ông cố Từ thì ở bên cạnh hỗ trợ.
Ông cố Từ là một thợ săn, g.i.ế.c heo đối với ông ta mà nói, xem như là chuyện quen thuộc rồi.
Mà người được coi là công thân bắt heo rừng của thôn, giờ phút này đang ăn cơm trong nhà ăn.
Sở Thấm không quen ăn ở nhà ăn, sau khi lấy đồ ăn thì bước đi trong bóng đêm mà về nhà. Vừa đi về nhà, vừa cảm thấy càng ngày càng cách xa trận náo nhiệt.
Dường như tất cả người trong thôn đều tụ tập ở trên sân đập lúa, trên đường đi cô còn gặp được vợ chồng nhà họ Hoàng đang vội vàng đến.
Thấy uy lực của heo rừng chưa, ngay cả vợ chồng nhà họ Hoàng lười đến như vậy mà cũng bưng chậu gỗ đến xếp hàng từ sớm.
Về đến nhà, Tiểu Bạch đói đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy cô thì tủi thân kêu gâu gâu.
“A, xin lỗi mày quá.” Sở Thấm xót xa xoa xoa đầu nó: “Cho mày ăn cái này trước vậy.”
Cô đổ đồ ăn lấy từ nhà ăn vào trong bát của Tiểu Bạch.
Hôm nay đồ ăn trong nhà ăn rất phong phú, có canh rau đông quỳ, có cải thảo xào, còn có trứng khuấy xào cà rốt thái sợ.
Mặc dù không có nhìn thấy bóng dáng của trứng đâu.
Bản thân Sở Thấm thì lại tùy tiện hâm lại xíu mại để ăn, cô lại ăn hơn mười cái xíu mại, vuốt bụng trên mặt lộ ra vẻ sầu khổ, xong rồi, cô thật sự phải bỏ ăn thôi.
Cơm nước xong, Sở Thấm tắm rửa xong lại giặt quần áo rồi mới xách thùng gỗ đi đến sân đập lúa.
Cô là người tham gia săn b.ắ.n mùa đông, không chỉ có thể được chia nhiều hơn, còn không cần xếp hàng trước, được hưởng lối đi VIP, đến sau nhưng có thể trực tiếp tìm Từ Lão Đồ chia thịt cho cô.
Những người khác phải xếp hàng, bởi vì những vị trí ngon của con heo chỉ có từng đấy, tất cả mọi người biết phải làm sao? Chẳng thà dựa vào thứ tự tới trước tới sau thôi.
Thật ra sau khi Sở Thấm có nuôi heo trong nhà thì khoogn quá thích ăn thịt heo rừng nữa, có được hơn hai trăm cân thịt heo nuôi ở nhà nên giờ cô rất xa xỉ, xa xỉ đến mức đồng ý dùng thịt heo rừng để đổi lấy lương thực.
“Nói không chừng thật sự có thể đổi được.” Đi được nửa đường Sở Thấm bỗng nhiên dừng lại, muốn nhờ cậu út của cô chuyện này.
Dù sao... Nợ nhiều cũng không lo mà.
Làm phiền cậu ú một lần hai lần Sở Thấm còn có thể thấy ngại, sau khi làm phiền thêm vài lần, Sở Thấm đã hoàn toàn không có ý nghĩ ngượng ngùng nữa.
“Sở Thấm, nhanh lên!”
Còn chưa tới nơi sân đập lúa, thím Sở đã vẫy tay với cô, ý bảo cô mau đến đây.
Sở Thấm chạy tới: “Sao vậy ạ?”
Thím Sở khiếp sợ, bắt đầu đẩy cô: “Trời ơi, cháu mau đi lấy thịt của cháu đi, còn tới hỏi thím làm gì, đứa nhỏ này sao mà ngơ ngác thế!”
“Cháu, thím gọi cháu…”
“Gọi cái gì, thím gọi cháu không phải bảo cháu đến chỗ thím, mau đi đi. Trời ơi, lát nữa thịt ngon đều bị chia hết rồi.”
Lời Sở Thấm bị cắt ngang, còn bị đẩy cho lảo đảo, không đợi đứng vững đã vội vàng chạy về phía Từ Lão Đồ.
Quả nhiên heo đã g.i.ế.c xong.
Gia đình năm con heo đều đã bị giết, Từ Lão Đồ, ông cố Từ còn có lão nhị của nhà họ Từ cùng với hai người khác g.i.ế.c heo rất tốt trong thôn cùng nhau làm thịt heo.
Nước trong nhà ăn hết thùng này đến thùng khác, hoàn toàn không ngừng!
Ông cố Từ nhìn thấy là Sở Thấm, bèn cười hỏi: “Cô bé Thấm, cháu muốn bộ phận nào?”
Sở Thấm: “...”
Nguyên chủ có rất nhiều cái tên, người bình thường gọi cô là Sở Thấm, người lớn tuổi gọi cô bé Thấm.
Tất nhiên, xưng hô này rất bình thường.
Trong trí nhớ cô em họ của cô còn bị gọi là cô bé Hồng.
Sở Thấm cười cười, nói: “Thịt đùi đi ạ.”
Ông cố Từ giơ tay xuống cắt, cắt cho Sở Thấm hai cân thịt đùi, lập tức lại nói: “Cháu còn có thể lấy thịt thỏ.”
Sở Thấm ngạc nhiên: “Cháu còn có thỏ sao?”
Thật ra cô có thể lấy được hai cân thịt đùi đã khiến cô rất bất ngờ rồi, bởi vì buổi săn b.ắ.n mùa đông cũng không phải chia theo công điểm, mà là chia theo đầu người.
Nếu như cô không có lên núi tham gia săn b.ắ.n mùa đông, có lẽ cùng lắm cô cũng chỉ được chia một cân thịt.
Mà hiện tại có thêm một cân, cô nghĩ đây là thù lao khi lên núi săn b.ắ.n vào mùa đông.
Ông cố Từ cười ha hả: “Đội trưởng Hàn cố ý dặn ông để lại thỏ cho cháu, hôm nay chắc là cháu đã lập công.”
Sở Thấm suy nghĩ một chút, nhưng cũng không khách sáo mà gật đầu.
Sao không tính là lập công chứ?
“Vậy cháu cầm lấy đi, à, còn có hai khúc thịt rắn, cũng là đội trưởng Hàn dặn để lại cho cháu, chỉ là rắn còn chưa lột da.” Ông cố Từ giao thỏ và thịt cho cô, sau đó lại nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận