Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 347


Sở Thấm đoán rất chính xác, mấy ngày nay Trương Phi Yến vô cùng chú ý xem còn có sói hoang không.
Bởi vì tuyết lớn nên các thôn bị cô lập với nhau, cho dù có tin tức gì cũng không biết được.
Trương Phi Yến thở dài, cô ấy nghe thấy cha mẹ đang thương lượng có nên cung cấp một ít lương thực cho nhà bác cả không, thì không nhịn được trợn trắng mắt.
Không ngờ năm nay nhà bác cả lại bị sập.
Đời trước vào đêm ba mươi cũng có chuyện bị sập nhà, nhưng bởi vì nhà cô ấy không bị sập nên Trương Phi Yến không để tâm chuyện này, nên đêm hôm đó cô ấy cũng không nhớ gì.
Kiếp trước là nhà ai bị sập?
Hình như ngoài nhà bác cả cô ấy còn có mấy nhà nữa, à, còn có nhà Sở Thấm.
Thế nhưng Trương Phi Yến cảm thấy chuyện này có sự thay đổi thì cũng hợp lý, dù sao đời này Sở Thấm ở nhà của bản thân, nhà cửa có trùng tu thì đương nhiên không sập được.
Mà nhà bác cả cô ấy... Chỉ có thể nói là đáng đời.
Đời trước nhà Trương Phi Yến không có dọn ra ngoài, vẫn luôn ở cùng bà nội và nhà bác cả.
Mà nhà cửa thì cũng đều là cha cô ấy tu sửa hàng năm.
Đời này nhà cô ấy dọn ra, bác cả lười biếng như vậy, làm gì có chuyện tu sửa nhà.
Trương Phi Yến hận không thể đứng ở cửa nhà bà nội, chống hống ngửa mặt lên trời cười "Ha ha", đáng đời lắm!
Trong đầu nghĩ vui vẻ như vậy, thì bỗng trở lại hiện thực.
Thực tế thì số lương thực nhà Trương Phi Yến đã giảm rất nhiều, cô ấy không có quyền lên tiếng, không thể thay đổi suy nghĩ của cha mẹ.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, cô ấy càng nhìn càng thấy bản thân thê thảm và bi ai.
Cho dù cô ấy e ngại năm nay đến, thì cuối cùng nó vẫn đến.
Tuyết rơi đến ngày mười hai tháng giêng thì dần ít đi, sáng sớm Sở Thấm dọn tuyết ở sân thì phát hiện khối lượng tuyết có thay đổi.
Cũng giống như việc ghi lại mực nước, mỗi ngày cô cũng ghi lại khối lượng tuyết động.
Sở Thấm bị nhốt ở nhà hơn mười ngày, ngày ngày ngẩn người với tuyết trắng. Đợi đến khi cuối cùng tuyết cũng rơi ít đi, cô mới có cảm giác nhìn thấy ánh trăng sau khi mây tan.
"Ba ngày nữa." Sở Thấm sờ bông tuyết lạnh như băng nói thầm: "Ba ngày nữa chắc là có thể ra ngoài."
Thật ra mấy ngày nay trong thôn đã có người bắt đầu đi lại, hàng ngày thím Sở dựa vào ống khói nhà Sở Thấm để chắc rằng cô vẫn sống tốt, nên bà ấy cũng không đến thăm cô.
Nhưng người trong thôn đã thu dọn sạch sẽ sân đập lúa, đợi đến khi lượng tuyết giảm xuống vào ngày thứ ba, cuối cùng mọi người tụ tập ở đó đốt lửa sưởi ấm.
Sở Thấm đi ra ngoài, nhà đầu tiên cô đến là nhà chú thím Sở.
Mọi thứ nhà chú thím Sở không tệ lắm, mà Trương Phi Yến bên cạnh lại đầy oán niệm, khi nhìn thấy Sở Thấm, cô ấy không nhịn được oán giận với cô: "Cha mẹ tôi cho nhà bác cả lương thực."
Sở Thấm ngạc nhiên, sau đó cô lạ nói: "Chuyện này cũng bình thường mà."
Bình thường thì bình thường, nhưng đổi lại là cô, cô cũng không cho.
Cô là loại người yêu lương thực như mạng, không có chuyện cô chia lương thực cho người khác xảy ra, dù thế nào cũng không cho.
Thế nhưng niên đại bây giờ tình thân có ràng buộc rất sâu, đặc biệt là giữa anh em có mẹ còn sống, cho dù bình thường quan hệ không tốt thế nào đi nữa, khi nguy cấp không giúp đỡ sẽ bị mọi người đ.â.m chọc sau lưng.
Sở Thấm vỗ vỗ bả vai cô ấy, cô cảm khái nói: "Khó chịu cũng vô dụng, nếu tôi là cô, tôi sẽ giấu hết lương thực đi. Còn cô... Chắc chắn cô sẽ không giấu được, vậy nên hãy cố gắng để họ cho ít nhất có thể."
Có khác biệt rất rõ ràng đúng không?
Cho lương thực là chuyện ván đã đóng thuyền, trái lại cho nhiều hay cho ít thì có thể cân nhắc được.
Trương Phi Yến ngẩn người, cô ấy vội chạy về nhà: "Nghĩ cũng đừng mơ, một cân tôi cũng không cho họ!"
Sở Thấm lắc đầu, một cân không cho là chuyện không có khả năng.
Cô lại đi đến nhà đội trưởng Hàn, nghe nói khoảng thời gian này đội trưởng Hàn cũng bị nhốt ở nhà, cho đến hôm qua mới mạo hiểm lái xe đến công xã.
Khi Sở Thấm đến, đội trưởng Hàn đang nói chuyện với bí thư chi bi bộ thôn, hai người họ thấy cô đến thì ngạc nhiên.
"Sao cô lại tới đây?" Đội trưởng Hàn hỏi, ông kéo ghế dựa bên cạnh chậu than ra: "Ngồi đi, cô ở nhà nhiều ngày như vậy, hôm nay mới thấy ra ngoài."
Sở Thấm cười cười: "Chỗ nhà tôi không dễ đi."
Đúng, nhà Sở Thấm trên núi, di chuyển rất nguy hiểm.
Đội trưởng Hàn hỏi: "Cô tới đúng lúc lắm, vừa khéo tôi có việc cần tìm đến cô."
Sở Thấm: "Chuyện gì vậy?"
Đội trưởng Hàn dí t.h.u.ố.c lá vào chậu than để châm lửa, ông ấy ngồi ở trước cửa chính nói: "Cô có cần gạch không? Trong thôn chuẩn bị tìm lò nung gạch, nếu cô cần thì đăng ký, chúng ta đăng ký cùng nhau luôn."
Sở Thấm mở to mắt: "Tìm lò gạch? Tốn tiền sao, chúng ta không cần xếp hàng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận