Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 492


Ngay cả khi Sở Thấm coi trọng sự thoải mái hàng ngày của bản thân và không sợ điều đó, nhưng nếu có thể khiêm tốn thì cô vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Cô từng suy nghĩ, kế hoạch xây nhà mới vào năm thứ hai sau khi thiên tai kết thúc. Đến lúc đó mọi người có lẽ đã hồi phục từ thiên tai, cũng có thể kiếm được tiền để xây nhà mới.
Dù sao mỗi năm cô cũng hoàn thành điểm lao động, mỗi năm thôn cũng đưa cho cô một khoản tiền tương đối lớn, hoàn toàn đủ để mua gạch.
Về ngọc bích và những thứ có giá trị mà cậu út Dương nói... Mặc dù Sở Thấm rất muốn, nhưng cô không am hiểu những thứ đó, cô tin chắc cậu út Dương cũng không biết. Nếu bị lừa thì sao? Họ đói bụng chứ não không bị hỏng.
Dù sao, với mấy cân thịt lợn mà muốn đổi ngọc bích và đồ cổ của người ta, đó giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nếu gặp người tốt thì thôi, còn gặp kẻ xấu lừa thì mất cả thịt còn bị nhét đồ giả.
Sau khi cân nhắc, vẫn nên là vàng.
Vậy nên Sở Thấm bảo cậu út Dương: "Cháu muốn vàng, nếu có thể thì thêm vài tờ phiếu công nghiệp".
Cậu út Dương gật đầu, nếu đổi lại là ông ấy, ông ấy cũng chọn vàng.
"Vậy giá khởi điểm cháu đưa ra là bao nhiêu?" Ông ấy hỏi.
Nói rồi ông ấy bỏ toàn bộ thịt lợn vào bao, dùng dây gai buộc chặt lại.
Sở Thấm do dự một lúc, trong lòng không ngừng cân nhắc, cuối cùng nói: "30 chỉ làm giá khởi điểm".
Lúc đang thắt thêm dây cho bao chắc chắn, cậu út Dương ngạc nhiên, vừa cúi người vừa nghiêng đầu nhìn Sở Thấm: "30 chỉ à?"
"Vâng!" Sở Thấm hỏi thăm dò: “Có nhiều lắm không?"
Nói vớ vẩn! Ngay cả ở huyện Tân Minh hẻo lánh, cậu út Dương cũng biết giá vàng hiện nay là bao nhiêu, 20 đồng một chỉ!
Sở Thấm này một mạch la lên 600 đồng à!
Cậu út Dương nhìn bao thịt lợn dưới hai trăm cân, không khỏi có chút buồn rầu.
Có vẻ Sở Thấm cũng cảm thấy hơi quá đáng, cô nghĩ một lúc rồi chạy vào phòng: "Chú đợi cháu tí nhé."
Nói rồi cô đi vào phòng, giả vờ như mở tủ, từ trong ba lô không gian lấy ra một bộ lòng lợn rừng.
Thật ra cô không thích ăn lòng lợn lắm, chỉ tim lợn hầm nấm có thể thỏa mãn khẩu vị của cô một chút. Dạ dày lợn cũng được, chỉ hơi khó làm thôi.
Lúc sắp đóng tủ lại, Sở Thấm vẫn cảm thấy chưa đủ, đành đau lòng lấy thêm cái đầu lợn rừng.
Cái đầu lợn này cô đã xử lý qua bằng lửa và nhíp, nếu không phải vì vàng thì cô đã không muốn dùng làm phần thưởng rồi.
Thêm hai thứ đó, cậu út Dương cắn răng đồng ý.
Hiện tại thị trường lương thực được ưa chuộng nhất, nhưng những người có chút tiền của đều thiếu thịt, vẫn có khả năng bán được giá 30 chỉ vàng.
Cậu út Dương không ở lại lâu, khi tiễn ông ấy đi, Sở Thấm đưa cho ông ấy hai cân thịt và hai cân trứng gà.
Sở Thấm đưa hai túi cho ông ấy, nói: "Chú đừng từ chối nữa, coi như là phí chạy đi lại giúp cháu vậy.”
Cậu út Dương bất đắc dĩ: "Tiền công của cháu cao thật đấy. Hơn nữa, thịt lợn cháu nhờ cậu bán, cậu cũng sẽ bỏ thêm tiền mua lại một ít."
Ông ấy không có vàng, nhưng có cách để lấy được phiếu công nghiệp.
Hơn nữa, thịt mỡ đi qua tay ông ấy, cho dù ông ấy có ý định không để lại gì, thịt lợn rừng cũng sẽ bám dính lên tay ông ấy một lớp mỡ, nên ông ấy không phải là không hưởng chút lợi nào.
Sở Thấm phất tay: "Dù sao cháu cũng chỉ cần 30 chỉ vàng, còn lại cháu không quan tâm. Nếu cậu để lại được thì đó là năng lực của cậu, cháu đưa cho cậu là tiền công cháu trả.”
Cô vẫn phân biệt rất rõ ràng.
Cậu út Dương lại cảm thán Sở Thấm thật sự là người phân biệt rất rõ ràng.
Sở Thấm không thích chịu thiệt, cũng không thích chiếm lợi, giải quyết công việc thì giữ lớn thả nhỏ, mặc dù tính cách của cô hơi lạnh lùng, không thích giao tiếp với người khác, nhưng vẫn rất khó để khiến người khác không thích cô.
Cậu út Dương cầm thịt đi, Sở Thấm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Thời tiết không quá lạnh, đặc biệt là vào buổi trưa, cô còn lo thịt lợn rừng bị hỏng nữa.
Sau khi giải quyết xong, cô vừa huýt sáo vừa trở về nhà chính, nằm trên chiếc ghế xích đu tre phủ chăn lông thỏ nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là vừa mới nằm xuống không bao lâu, Sở Thấm đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn phải hầm gà.
Gà lấy từ không gian, đặt trên thớt cắt thành miếng nhỏ.
Một nửa cho vào nồi đun trên bếp và đun nhỏ lửa đến khi có mùi thơm.
Sở Thấm cũng không cho thêm gia vị khác, gà nuôi trong nhà chỉ ăn hạt giống và cỏ lớn lên, không nói đến chất lượng thịt thế nào, nhưng nước luộc gà vốn rất ngọt, không cần thứ gì khác thêm vào.
Phần còn lại... Sẽ hầm.
Ban đầu cô định hôm nay hầm một con, ngày mai hầm một con, nhưng nghĩ lại thì quyết định tách chúng ra.
Đối với hầm gà, Sở Thấm định để trên lò. Lò không đốt củi nữa mà đốt than như bếp, như vậy sẽ không có nhiều khói.
Tuy nhiên, lúc đầu xào thịt gà vẫn phải đốt củi, nếu không sẽ không phát huy được mùi vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận