Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 187


Cậu út Dương ăn cơm xong mới tới, ông ấy không quen đến nhà người khác vào giờ cơm, sau khi gật đầu đi theo Sở Thấm về nhà.
Trên đường Sở Thấm lại hỏi: “Cậu tới đây làm gì ạ?”
Cậu út Dương: “Tới nói cho con một chuyện tốt. Về nhà nói đi, đây là đồ tốt.”
Ánh mắt Sở Thấm sáng lên, đồ tốt gì?
Cô lập tức nghĩ đến vé xe đạp, dù sao đối với cô bây giờ mà nói, vé xe đạp chính là đồ tốt nhất.
Sở Thấm đưa mắt nhìn về phía xe đạp trong tay cậu, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cô hơi kích động hỏi: “Là vé sao?”
Cậu Dương cười nói: “Không phải, nhưng muốn đổi vé thì không dễ, cháu phải suy nghĩ một chút.”
Sở Thấm thấy rằng nghĩ cũng không cần nghĩ, nếu không dễ thì cô cũng phải mua một chiếc xe đạp.
Bây giờ xe đạp được coi là hàng xa xỉ, một chiếc xe đạp có thể dùng hai ba mươi năm, vừa lúc có tiền trong tay, người trong thôn cũng biết năm ngoái cô bán lợn kiếm được một khoản tiền, số tiền cụ thể có thể tính ra được.
Nếu cô không vội sửa nhà, thì phải tìm một cơ hội dùng tiền, đỡ phải nhớ thương.
Cũng không phải sợ có người trộm, qua lần trước cô ra sức đánh hai tên trộm, chắc hẳn mấy năm nay cũng không ai dám tới nhà cô trộm cắp trừ khi rơi vào đường cùng.
Chỉ sợ có người đến mượn.
Đương nhiên Sở Thấm sẽ không cho mượn, nhưng chung quy là ngại phiền.
Từ năm ngoái sau khi bán hết lợn thì có hai người lần lượt đến vay tiền, một là thím Chu trong thôn, nhà mẹ đẻ bà ta có quan hệ với cậu Dương, là cháu họ của bà Dương. Sở Thấm hoàn toàn không để ý tới bà ta.
Trước đây khi nguyên chủ còn sống thím Chu này cũng chưa bao giờ nói đến tầng quan hệ này, chưa từng nói quá hai câu với nguyên chủ, lúc Sở Thấm xuyên qua cũng như thế, thẳng đến khi Sở Thấm có tiền bán lợn, vị này mới nhiệt tình với cô.
Sở Thấm cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể cho mượn được.
Một người khác nói là em họ của ông ngoại nguyên chủ, cũng chính là chú họ của mẹ nguyên chủ.
Người nay tóc đã hoa râm nửa chân bước vào quan tài rồi vẫn không biết xấu hổ, ông ta ở thôn Lưu Lý, có về thôn Cao Thụ uống rượu mừng thì tìm Sở Thấm, nói cháu trai nhà mình muốn kết hôn, thế nhưng trong nhà nghèo rớt mồng tơi, cho nên tìm cô mượn chút tiền dùng khi khẩn cấp.
Trong lòng Sở Thấm trợn trắng mắt, nói hai ba câu đuổi người đi.
Nghĩ cô là một con lợn ngu ngốc sao, hơn nữa loại chuyện này muốn mượn cũng là con trai ông ta tới mượn, ông ta một ông lão lớn tuổi đi đường nhỏ lén lút đến mượn tiền, rõ ràng chính là tay không bắt sói trắng, sau khi lấy được tiền sống c.h.ế.t không thừa nhận, Sở Thấm không có chứng cứ làm sao có thể đòi lại tiền đây.
Còn nói theo chiều hướng xấu, cho dù viết giấy vay nợ, ông ta nhắm mắt đá chân*, Sở Thấm tìm ai nói lý lẽ đây.
*Ngay khi nhắm mắt đá chân, mọi sự trên đời sẽ không thể tranh giành: Một câu ngạn ngữ nổi tiếng ở Trung Quốc.
*Ngay khi nhắm mắt đá chân, mọi sự trên đời sẽ không thể tranh giành: Một câu ngạn ngữ nổi tiếng ở Trung Quốc.
Khoảng thời gian đó Sở Thấm rất khó chịu, vẫn nhớ chuyện tiêu tiền trong lòng.
Mua xe đạp là lựa chọn hàng đầu.
“Cạch” một tiếng, dùng chìa khóa mở cửa.
Tiểu Bạch đã chờ ở nhà, vẫy đuôi điên cuồng ý bảo bát cơm của nó, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
Sở Thấm múc một nửa cơm trong bát cho nó: “Đói thế à, mau ăn đi.”
Dương Tiểu Hưng thật sự không nhìn ra.
Chịu đựng hồi lâu, nhịn không được nói: “Chó nhà cháu chẳng lẽ mỗi ngày đều ăn cơm giống cháu sao?”
Như vậy có phải là quá mức hay không?
Sở Thấm khó hiểu: “Ngoại trừ ăn giống cháu, cháu cũng không cho nó ăn gì khác.”
Kỳ thật nhiều lúc cũng chỉ cho Tiểu Bạch ăn khoai lang, dù sao gạo và mì trân quý, thế nhưng trong khoảng thời gian này hết khoai lang.
Dương Tiểu Hưng nghẹn lời, quả thật, ngoại trừ những thứ này con ch.ó còn có thể ăn cái gì, khó trách hiếm khi có người nuôi chó.
Mỗi lần như vậy Sở Thấm liền cảm thấy may mắn vì khi mới xuyên qua bằng mọi giá phải chuyển ra ngoài, chuyển đến ở tại một địa phương hẻo lánh, nếu không chuyện cô cho chó ăn cơm cùng sẽ bị người ta bàn tán.
Không, có lẽ cũng không nuôi được chó.
Dương Tiểu Hưng không can thiệp nhiều vào cuộc sống của cô, biết cô chờ không nổi, liền lấy vé xe đạp trong túi ra: “Cho cháu, cháu rảnh thì đi mua đi.”
Mắt Sở Thấm sáng lên, sự mừng rỡ thể hiện rõ trong lời nói: “Cảm ơn cậu, nếu không có cậu cháu không biết phải đợi năm nào tháng nào mới có thể mua xe đạp.”
Cô cầm lấy vé, chăm chú nhìn vài giây hỏi: “Cậu, vé này bao nhiêu tiền, cháu trả cho cậu.”
Dương Tiểu Hưng thở dài: “Cậu đã nói không dễ dàng mà, lai lịch tấm vé này có liên quan với cháu, cháu có biết là ai đưa cho cậu không?”
Sở Thấm nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Không thể là dì cả, chẳng lẽ là ai ở thôn Tịnh Thủy?”
Dương Tiểu Hưng cười ha ha, đắc ý nói: “Cậu biết ngay cháu không đoán được, là Trần Thiên Chương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận