Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 277


Heo rừng bị bắt, xem như một khởi đầu tốt đẹp.
Chỉ là mấy ngày trước đội trưởng Hàn cũng chỉ phát hiện ổ heo rừng này, trừ lần đó ra thì không phát hiện ổ heo rừng khác.
Theo lý mà nói trong núi này chắc chắn còn có không ít, Sở Thấm có thể đoán được qua việc phát hiện phân và nước tiểu của heo rừng ở trên dọc đường.
Heo rừng sinh sản một hoặc hai lứa mỗi năm, thông thường sẽ có từ 6 đến 12 con.
Khấu trừ c.h.ế.t non, nói thế nào một ổ còn lại một hai con thậm chí hai ba con cũng không có vấn đề gì.
Mà ổ trước mắt săn được này, chỉ có ba con heo rừng con.
Núi Bạch Thạch cách xa thôn xóm, ít có người bước vào, trải qua vài năm sinh sôi nảy nở, heo rừng không thể nói là tràn lan, nhưng cũng không đến mức chỉ có mấy ổ như vậy được.
Sở Thấm vừa nghĩ vừa cẩn thận quan sát hướng đi chung quanh, may mà xung quanh đây là địa bàn của heo rừng nhà này, uy lực của heo rừng vẫn còn sót lại, nói cho nên không có động vật nào dễ dàng đặt chân vào địa bàn này.
Heo rừng con được bỏ vào trong bao tải, heo rừng lớn thì do người khiêng đi, vừa khiêng còn vừa nhỏ máu.
Bận rộn một hồi, cũng sắp đến lúc có thể ăn cơm rồi.
Mọi người tìm một chỗ rộng rãi mà tầm nhìn rộng rãi để ngồi xuống ăn lương khô tự mang theo, sợ bị mai phục.
Sở Thấm cũng móc từ trong n.g.ự.c ra miếng bánh mình mang theo để ăn, cô ngồi ở vị trí ngoài bìa, cố ý tránh né mọi người, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý đến cô.
Cô thở dài, cũng hết cách rồi, vừa rồi quá nổi trội.
Sở Thấm dùng hành động thực tế để diễn giải cho mọi người thấy cái gì gọi là con khỉ leo cây, thật sự khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Điều này khiến cho cô có chút bất tiện, bánh trứng là dùng bột mì và trứng gà để làm, bên trong còn bỏ hành lá cắt nhỏ, bỏ vào trong chảo dầu bật lên chiên, mùi vị thật sự rất hấp dẫn.
Cái này thì cũng thôi đi.
Cuối năm mà, cũng mới được chia lương thực, hơn nữa hôm nay phải cần nhiều sức lực, ăn ngon chút cũng rất bình thường.
Giống như Tiểu Đường, cậu ấy cũng mang bánh cuốn hành lá.
Sở Thấm cảm thấy uống nước cực kỳ bất tiện, cô cũng không thể nhét đầu ngón tay vào miệng dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
Haiz! Sở Thấm chịu đựng khát nước, ăn bánh lại mặn nên chẳng mấy chốc lại càng khát thêm.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, đội trưởng Hàn lại dẫn mọi người tiếp tục xâm nhập vào núi Bạch Thạch.
Đúng vậy, nơi này còn chưa phải chỗ sâu nhất của núi Bạch Thạch, thậm chí nơi đây còn là phần gần với vòng ngoài nhất.
Trên đường gặp phải mấy con gà rừng, nhưng mà chỉ có Sở Thấm dùng lưới bắt được hai con.
Thời gian dần dần trôi qua, buổi trưa trôi qua, buổi chiều đã đến.
Có lẽ là vận may đều tập trung ở buổi sáng, thế cho nên mãi cho đến hai giờ chiều nhóm người của Sở Thấm cũng không có phát hiện những thú hoang lớn như heo rừng nữa.
Thậm chí sau giờ Ngọ thu hoạch chỉ có hai con gà rừng mà Sở Thấm bắt được!
Bỗng chốc, trong đội ngũ không khỏi sinh ra không khí thê thảm.
Mà ngay cả bả vai của Sở Thấm cũng sụp xuống vài phần, rõ ràng cô còn nhụt chí, chứ đừng nói đến những người khác.
Chẳng qua đội trưởng Hàn khá là vững vàng, ông ấy: “Cho dù có như thế nào, hôm nay chúng ta đã săn được năm con heo rừng, trong kế hoạch một ngày có thể săn được những thứ này đã tốt rồi, cho nên chúng ta cũng coi như may mắn, cho dù buổi chiều thu hoạch như thế nào cũng được, không cần phải gấp gáp.”
Nhưng nói tới nói lui, làm sao có thể không sốt ruột chứ.
Cho nên khi hai mắt Sở Thấm tỏa sáng, lần nữa chỉ vào con chồn đang trốn ở phía xa xa, tất cả mọi người đều hận không thể chạy tới.
“Đó là cái gì!”
Sở Thấm đột nhiên hỏi.
Ngay sau đó như xông tới mũi tên rời khỏi dây cung, vừa xông vừa hô: “Là chồn đấy!”
Ánh mắt Hàn Định Quốc cứng đờ, rồi cũng chạy theo. Những người khác cũng kịp thời phản ứng, đồng thời chạy theo hướng kia.
Cũng may con chồn này cũng không chạy quá nhanh, nếu không động tĩnh lớn như vậy nó đã sớm chạy mất rồi.
Đến cuối cùng Sở Thấm ném lưới ra, sau khi con chồn vào lưới đấu đá lung tung không thể thoát khỏi miệng lưới, Sở Thấm lại nhắm đúng thời cơ mà rút chặt dây thừng, cuối cùng con chồn kia đã bị nhốt trong lưới.
Mọi người: “...”
Một loạt thao tác này của Sở Thấm, lộ vẻ bọn họ giống như tới đây để ăn không ngồi rồi.
Con chồn này chỉ nặng khoảng 18 cân, cũng không mang đến cho mọi người niềm an ủi quá lớn.
Hàn Định Quốc cười cười nói: “May mà có Sở Thấm ở đây, nếu không con chồn này đã chuồn mất. Cũng đừng coi thường con chồn này, thịt tuy có hơi tanh, nhưng mỡ trên người con chồn dùng rất tốt.”
Sở Thấm không khỏi gật đầu.
Ừ, kiếp trước dùng mỡ trên người con chồn để làm cao trị bỏng, cô cảm thấy thứ này có tác dụng rất kỳ diệu đối với vết bỏng.
Hơn nữa không chỉ có thể dùng ngoài da, mà còn có thể cho bên trong.
Nếu táo bón thì dùng thức ăn chấm chút mỡ chồn ăn cùng, bảo quản chỉ trong một thời gian ngắn là có thể vô cùng thông suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận