Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 159


Đúng vậy, số trứng gà cô có càng lúc càng nhiều, bây giờ đã lên tới con số hơn hai trăm quả. Mà đàn gà này phát triển tốt hơn đàn trước rất nhiều, có thể tưởng tượng mỗi lần gà đẻ cô sẽ thu hoạch được bao nhiêu quả.
Và cuối cùng chính là đợt quay số hàng tháng, hàng tuần mới nhất.
Thứ Sở Thấm trúng nhiều nhất sau mấy lần quay số chính là gạch, thậm chí cô còn trúng cả tủ đầu giường… Lúc ấy Sở Thấm tức đến nỗi muốn chửi thề, cô tự biết làm tủ đầu giường, đâu cần phải rút thăm trúng thưởng làm cái mẹ gì.
Cuối cùng Sở Thấm vẫn phải mang tủ đầu giường về đặt trước giường với thái độ hậm hực, mắng thì dễ chịu đấy, lúc dùng lại càng dễ chịu hơn.
Khỏi cần phải nói, sau khi có cái tủ đầu giường mọi thứ tiện lợi hơn bao nhiêu. Tủ đầu giường còn có ngăn kéo, bình thường cô đọc sách xong có thể bỏ vào ngăn kéo, mà đèn dầu thì có thể đặt trên mặt tủ.
Có một thứ mà Sở Thấm trúng từ đợt quay số khiến cô rất vui—— Đó là nước đuổi côn trùng.
Phần giới thiệu có ghi là “thuốc đuổi côn trùng tối thượng, khắc tinh của mọi loại côn trùng”, nói cái gì mà có thể xua đuổi mọi loại côn trùng.
Theo lý thuyết, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sở Thấm là: “Mẹ, mẹ đừng lo con bị muỗi đốt nữa”.
Nhưng Sở Thấm không phải người bình thường, mạch não cô rất kỳ lạ.
Lúc ấy đầu Sở Thấm chợt nảy ra một suy nghĩ —— Cô chỉ hận không thể lên núi tìm mật ong!
Có thứ này trong tay rồi, cô đâu cần phải trang bị đầy đủ vũ khí để đi lấy mật ong nữa? Ha ha.
Đuổi muỗi đuổi ruồi là điều hết sức cần thiết, nhưng đây rõ ràng là một vũ khí sắc bén để làm giàu và hiện thực hoá sự to do của việc lấy mật ong.
Ngoài việc rút thăm từ hộp mù hàng tuần còn có phương thức rút thăm từ hộp mù hàng tháng.
Chiếc ấm sắt là thứ khiến Sở Thấm tâm đắc nhất.
Đúng vậy, chính là chiếc ấm sắt đặt trong bếp lò bây giờ, đáy ấm sắt bị hơ trước lửa nhiều đến nỗi đen sì.
Mặc dù nói tác dụng của ấm sắt cũng tương tự ấm đất nung, nhưng ấm sắt tiện cho việc cầm ra ngoài hơn, nấu nước hay gì đó cũng tiện, trong khi nồi đất nung thì không.
Còn có cả nước đường, đây là thứ tốt, có thể uống vào những lúc thể lực tiêu hao quá nhiều hoặc tụt đường huyết.
Sau khi xử lý xong những thứ này, Sở Thấm xoa đầu, chuẩn bị đi ngủ.
Ổ chăn đã được hong ấm, Sở Thấm vừa chui vào trong chăn đã phải cảm thán: “A ——”
Thoải mái thật đấy.
Ngày hôm sau.
Thời tiết nắng đẹp, dường như băng tuyết đang dần có dấu hiệu tan, vạn vật bắt đầu hồi sinh.
Lần này lúc Hoàng Đậu Tử tìm tới cửa, Sở Thấm đã đồng ý. Thật ra nếu có thể, cô muốn được hợp tác với Trương Phi Yến hơn.
Trương Phi Yến không quá kín miệng, nếu cố làm thân biết đâu lại moi được chuyện gì đó từ tương lai qua miệng cô ấy, chỉ cần vài câu thôi là đủ rồi.
Ưu thế lớn như vậy đủ để Sở Thấm bỏ qua nhược điểm quá sơ ý.
Nhưng điều mà Sở Thấm không biết chính là, gần đây Trương Phi Yến – người mà cô đang nhớ thương – cũng đang tương tư về cô từng giây từng phút, thậm chí còn tương tư nặng nữa kìa.
Bởi vì Trương Phi Yến đếm các đốt trên ngón tay, phát hiện khó tìm được người nào thông minh như Sở Thấm trong cái thôn này.
Đúng vậy, Trương Phi Yến – người chưa bao giờ thông suốt đã sống hai mươi mấy năm cuộc đời cuối cùng cũng chịu tỉnh táo lại.
Trương Phi Yến phát hiện cuộc sống của Sở Thấm trong vòng một năm qua đã có bước nhảy vọt về chất, đây chắc chắn không phải điều mà một cái đầu óc đơn giản và mạnh về chân tay có thể làm được.
Từ trước đến giờ Trương Phi Yến luôn nghĩ Sở Thám là kiểu người trâu nước ngang ngược, chỉ có sức chứ không còn gì khác.
Nhưng bây giờ Trương Phi Yến lại phát hiện ra người ta rất thông minh, chỉ là người ta không thích làm việc, chứ một khi bắt tay vào làm gì thì… Nhìn xem, Sở Thấm còn thành công khiến bí thư chi bộ thôn xem trọng và được đội trưởng Hàn yêu quý.
Sau khi dọn ra khỏi nhà chú thím, Sở Thấm không hề làm gì đắc tội chú thím, dù không để ý thì cũng chỉ là người trong nhà đùa giỡn mà thôi, vừa nhìn đã biết bây giờ chú thím lại càng thân thiết với cô nhiều hơn.
Chậc chậc, đúng là bản lĩnh.
Có điều, sự thông minh nhất thời này của Trương Phi Yến đã tiêu hao quá mức chỉ số IQ của cô ấy trong một khoảng thời gian, phải đợi đến cuối năm mới nhớ tới chuyện này, bấy giờ lại hoảng hốt, không dám trì hoãn, vội chạy đi tìm Sở Thấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận