Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 549


Còn khá lâu mới có kết quả, Sở Thấm khiêm tốn đi về theo đường nhỏ, ngoại trừ thím Sở và đội trưởng Hàn thì không có ai biết Sở Thấm đi thi.
Hè năm nay thời tiết rất oi bức, cũng may thỉnh thoảng có vài cơn mưa để bổ sung nước, mọi người mới bớt lo.
Dường như tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Người dân trong thôn rất để ý đến đợt thu hoạch này, đội trưởng Hàn còn cố ý đi lên huyện nhờ vả quan hệ, nghe nói ông ấy phải tươi cười tới cứng đờ cả mặt mới mua được phân hoá học mang về.
Mặc dù người trong thôn biết phân hoá học có lợi nhưng nó cũng rất quý.
Lúc đội trưởng Hàn xem lại sổ sách chi tiêu của đại đội, ông ấy lại nhớ đến chuyện lúc trước Sở Thấm đã nhắc với ông ấy về vấn đề trong rau.
Suy nghĩ của ông ấy khi đó là sai.
Bây giờ nghĩ kỹ lại ông ấy mới cảm thấy lời nói của Sở Thấm rất có lý.
Chẳng phải có tiền thì có thể mua càng nhiều phân hoá học hay sao?
Đừng thấy lần này trong thôn kéo về nửa xe phân hoá học nhưng hoàn toàn không đủ dùng, số phân này chỉ đủ để bón phân cho sáu mươi phần trăm ruộng lúa, diện tích ruộng còn lại chỉ có thể bón bằng phần đất do người trong thôn tự chế.
Đương nhiên hiệu quả của phân đất không tốt bằng phân hoá học, đội trưởng Hàn thầm tính toán trong đầu: Nếu ông ấy khai hoang đất rồi trồng rau, sau đó lấy tiền bán rau mua phân hoá học bón cho cây lương thực...
Liệu lượng lương thực tăng thêm do bón phân hóa học có thể bù đắp được lượng lương thực bị giảm bớt vì diện tích đất trồng lương thực bị giảm do trồng rau hay không?
Đáp án là có.
Tuy ở những phương diện khác người nông dân có thể không tính toán được nhưng đối với lương thực và hoa màu mà bản thân quen thuộc thì họ tính rất chuẩn.
Nếu vậy thì chuyến này họ có thể trồng rau.
Đội trưởng Hàn rơi vào suy nghĩ riêng, trong lòng lại âm thầm đánh giá cao đề nghị của Sở Thấm.
Việc này là do Sở Thấm đề ra, vì vậy ông ấy muốn đến bàn bạc cụ thể với Sở Thấm xem nên tiến hành việc này như thế nào.
Thời gian gần đây, người dân trong thôn đang trồng ngô, hôm nay việc gieo trồng kết thúc, mọi người lập tức bắt tay vào việc làm sạch cỏ dại trên ruộng.
Cuộc sống hiện tại nhẹ nhàng hơn trước đây rất nhiều.
Sở Thấm cảm thấy bản thân phải nghỉ ngơi đàng hoàng sau khoảng thời gian làm việc cật lực lúc trước, vì vậy trong khoảng thời gian này cô không liều mạng làm việc lấy mười lăm phần công điểm nữa mà vẫn luôn duy trì ở mức mườ ba phần công điểm.
Mỗi ngày cô đều đi làm và tan làm đúng giờ, ngày nào cũng ăn thịt hoặc trứng, Tiểu Bạch được ăn ngon đến mức... chỉ cần thấy Sở Thấm đi nấu cơm là nó sẽ phấn khích nhào vào người cô. Sau đó nó sẽ nằm im bên cạnh bệ bếp hệt như một pho tượng màu đen, vừa thè lưỡi vừa chảy nước miếng.
Sau một khoảng thời gian bồi bổ, hiệu quả lộ rõ, sắc mặt Sở Thấm hồng hào hơn lúc trước, vừa nhìn đã thấy cô căng tràn sức sống.
Tối nay, vì thèm thuồng món canh gà ở nhà nên vừa báo danh chấm công xong cô đã hối hả quay về nhà.
"Sở Thấm!"
Đội trưởng Hàn lớn tiếng gọi cô lại, ông ấy nghi hoặc hỏi: "Cô làm gì mà trông cứ như bị ma đuổi vậy?"
Sở Thấm dừng bước trả lời: "Đêm hôm ông đưngg nhắc đến thứ đó chứ!"
Bản thân là một linh hồn xuyên không đến đây chờ nên bây giờ cô rất sợ quỷ thần này nọ.
Sở Thấm hỏi: "Có chuyện gì thế đội trưởng?"
Đội trưởng Hàn: "Tôi tìm cô bàn về đất trồng rau."
Sở Thấm lập tức hăng hái, thì ra là nói về đất trồng rau. Cô ngạc nhiên nhìn đội trưởng Hàn: "Thời gian đã lâu mà không thấy ông nhắc gì đến chuyện này, tối cứ nghĩ ông đã quyết định không làm việc này chứ!"
"Nói bậy." Đội trưởng Hàn đáp.
Sở Thấm nói thầm trong lòng: Tôi không hề nói bậy.
Chắc chắn đội trưởng Hàn đã bị chuyện gì đó kích thích hoặc chính bản thân ông ấy đã nhận ra việc trồng rau mang lại lợi ích lớn hơn so với tưởng tượng của ông ấy. Bằng không đội trưởng Hàn không thể nào thay đổi quyết định nhanh như vậy, ông ấy càng không thể chủ động tìm cô bàn về đất trồng rau.
Sở Thấm ngẫm nghĩ chốc lát thì đã hiểu, nguyên nhân chắc là do phân hoá học. Chắc chắn là do công quỹ thiếu tiền mới khiến đội trưởng Hàn bị kích thích.
Đội trưởng Hàn: "Cô về nhà ăn cơm trước đi, ăn xong thì tới nhà bí thư chi bộ."
Nói chuyện xong, cô vội vã về nhà.
Đáng lẽ Sở Thấm có thể từ từ hưởng thụ món canh gà hầm nấm suốt nửa buổi chiều nhưng bây giờ cô đành phải ăn vội ăn vàng.
Sau khi uống canh gà và ăn mấy miếng thịt gà, cô chan canh gà vào cơm, ăn kèm với dưa chua và củ cải khô. Bữa cơm tối này trông giống như một tô phân viền vàng.
Ăn xong, Sở Thấm gấp gáp đi tới nhà bí thư chi bộ.
Bầu trời đêm sáng ngời, không cần đèn pin cô cũng nhìn rõ đường đi.
Người dân trong thôn vui vẻ tụ tập tám chuyện, đa số mọi người đều bưng chén, vừa ăn vừa trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận