Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 93


Nhìn thấy đường, Sở Thấm nhớ tới đồ cô mang đến, vừa vặn Dương Lập Thu cũng bưng đậu Hà Lan đi tới.
Sở Thấm đặt giỏ trúc lên ghế, lần lượt lấy đồ bên trong giỏ trúc ra rồi nói: “Đây là cá cháu mua ở Đông Hồ, dì cầm lấy nấu ăn đi. Trong cái bát này là mật ong…”
Bởi vì bị thím Sở vỗ vào lưng mấy cái, cô vốn không muốn mang mật ong, chỉ sợ dì cả cũng bị dọa sợ.
Nhưng lúc đó thời gian eo hẹp, vội vàng đeo gùi chạy đi, quên lấy mật ong bên trong ra.
“Còn có chút măng khô, do cháu làm trước đó mấy ngày, cuối cùng là một con thỏ.” Sở Thấm đặt đồ lên trên bàn.
Dương Lập Thu kinh ngạc đến ngây người: “Ông trời ơi! Thấm à, cháu mang mấy cái này đến làm gì? Con nít con nôi như cháu cứ giữ lại mà ăn, cần gì phải cho dì chứ.”
Sở Thấm cười nói: “Trong nhà cháu có, không hề thiếu.”
Còn nói: “Dì cả, lúc trước cháu nói cháu sống rất tốt mà dì còn không tin, bây giờ tin chưa.”
“Tin tin tin, những thứ này cháu mang về đi.”
Sở Thấm gập đầu ngón tay nói: “Cá cháu mua hai con, chờ khi cháu về đương nhiên sẽ mang đi một con. Mật ong là cháu tìm được ở trên núi, trong nhà còn có tận hai hũ nữa, cũng không có thiếu. Măng khô trong nhà lại càng nhiều, hai năm còn ăn chưa hết nữa. Còn có thịt thỏ, thịt thỏ trong nhà cũng có, cũng đã hun sẵn, con này là do hôm qua cháu phát hiện ở trong cái bẫy ở núi sau nhà.”
Dương Lập Thu: “......”
Ngọn núi kia là vườn hoa của cháu, tùy ý lấy sao?
Nếu như Sở Thấm biết ý nghĩ của bà ấy, chắc chắn sẽ gật gật đầu: Đúng vậy, khắp nơi trong núi đều là lương thực dự trữ của cháu.
Dương Lập Thu không tin lời cô, cảm thấy Sở Thấm đang dỗ mình, bèn thở dài: “Cháu sống một mình, tự chăm sóc tốt cho mình là được, đến chỗ dì cả đừng mang theo đồ. Anh họ cháu thường gửi đồ về, dì cũng không có thiếu gì cả.”
Sở Thấm: “Anh họ gửi là phần của anh họ, cháu mang của cháu. Nếu dì không cho cháu mang thì từ nay về sau cháu cũng không dám tới nữa.”
Cô chung sống với người khác đều có qua có lại, tuyệt đối không chịu thiệt cũng không chiếm hời.
Nếu Dương Lập Thu không nhận, sau này có lẽ cô sẽ dần dần giảm bớt số lần qua lại.
Dương Lập Thu còn có thể làm gì khác, chỉ đành nhận lấy.
Trong lòng thầm nghĩ, chờ Sở Thấm rời đi sẽ chuẩn bị vài thứ để cô mang về.
Gần trưa, trong nhà đầy mùi bánh chưng.
Không phải tất cả mọi người đều gói bánh chưng vào ngày này, một số người gói trước hai ba ngày, rất nhiều người thì dứt khoát không gói.
Bởi vì gói bánh chưng cần dùng gạo nếp, nếu là bánh chưng trắng không nhân thì không nói, còn nếu là bánh chưng thịt hoặc bánh chưng ngọt thì còn phải mua thịt heo để ướp, hoặc mua đậu để làm nhân đậu.
Làm bánh chưng nhân đậu cũng không hề rẻ hơn bánh chưng nhân thịt heo, Dương Lập Thu làm cả hai loại bánh chưng, lúc Sở Thấm hỏi bánh chưng phải làm như thế nào thì bà ấy nói: “Làm bánh chưng nhân đậu thì phải dùng rất nhiều đường trắng, còn phải liên tục nếm thử có đủ hay chưa, không cho đủ sẽ không đủ ngọt, đậu đỏ cũng không ngon.”
Đã làm rồi thì phải làm cho ngon.
Sở Thấm nhớ kỹ, cô quyết định tết Đoan Ngọ sang năm nếu có gạo nếp, cũng tự mình gói bánh chưng.
Suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Dì cả à, mấy gạo nếp này dì mua ở xã cung ứng hay đem đi đổi vậy?”
Dương Lập Thu nói: “Một phần thì mua, một phần thì do anh họ cháu mang về.”
Sở Thấm kinh ngạc nói: “Chỗ bộ đội của anh họ còn phát gạo nếp à?”
Dương Lập Thu mỉm cười: “Bộ đội nào có phát, là mấy thôn bên cạnh chỗ bộ đội của nó đều có trồng gạo nếp, gạo nếp ở địa phương bọn họ đầy đủ hơn chỗ chúng ta nhiều.”
Nói xong tò mò nhìn cô: “Cháu muốn mua gạo nếp à?”
Sở Thấm gật gật đầu: “Cuối năm cháu muốn ủ chút rượu, làm chút rượu vàng, bình thường cũng có tác dụng.”
Dương Lập Thu dường như nghĩ đến cái gì, gật gật đầu, rượu này đúng là có thể ủ.
Địa phương thích làm rượu trứng đường đỏ, những người sành sõi hơn thì sẽ hầm nó cho người trong nhà khi ở cữ. Trước đây trong các nhà địa chủ, mỗi tháng đều phải ăn, nhất là thời gian kinh nguyệt tới, nói là ăn bổ khí huyết.”
Bà ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy để dì gửi thư cho anh họ của cháu, để anh họ cháu tìm một ít ở địa phương về cho cháu.”
Sở Thấm vội vàng xua tay: “Không cần dâu, làm phiền anh họ quá.”
“Trời ơi! Đó là anh trai cháu mà phiền toái cái gì chứ, việc này cũng không phải việc gì khó!” Dương Lập Thu kiên trì nói.
Sở Thấm từ chối mấy lần không thành công, dứt khoát nói: “Vậy để cháu trực tiếp gửi thư cho anh họ?”
Vậy thì cô cũng có thể gửi chút tiền hoặc là những thứ khác cho anh họ, nếu để cho dì cả gửi, dì cả chắc chắn sẽ không chịu lấy đồ của mình.
“Tự cháu viết cũng được, dì sẽ cho cháu địa chỉ của nó.” Dương Lập Thu cười nói: “Trước đây cháu sợ anh họ cháu nhất mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận