Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 625


Sở Khâm lập tức lên tinh thần, nhanh chóng đổi lời nói: "Cháu chưa ăn gì cả, đạp xe đến đây muốn kiệt sức luôn rồi."
Nói xong, cô vội vã chạy đến căng tin, bước đi nhanh đến mức không có vẻ như sắp kiệt sức vì đói.
Vừa bước vào căng tin, Sở Thấm đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao nhân thịt bò.
Khứu giác của cô vốn đã rất nhạy bén, mùi thơm thoang thoảng của bánh bao phóng đại lên mấy lần, cô không nhịn được, chạy đến bên cửa sổ mỉm cười với thím Ngô đang phát bánh bao: “Thím Ngô, thím còn nhớ cháu không, có giới hạn mua bánh bao không ạ?"
Thím Ngô: "Cháu là Sở Thấm mà, năm ngoái cháu có đến phải không? Cháu là nữ tài xế đầu tiên của huyện chúng ta, sao có thể không nhớ cháu được chứ."
Sau đó bà ấy vén vải lụa trắng lên: “Mỗi người chỉ được mua tối đa hai cái, giờ cháu phải đi ra ngoài làm việc nặng nhọc, cho cháu bốn cái cũng được, nhưng cháu không được nói cho ai biết đấy, nói ra thì thím khó xử lắm."
Mắt Sở Thấm sáng lên, dán chặt vào chiếc bánh bao trắng béo, vội vàng nói: "Cháu đảm bảo sẽ không nói đâu ạ, cháu cũng không ngốc, chuyện tốt dĩ nhiên phải giữ một mình rồi."
Thím Ngô mỉm cười, đưa hai túi bánh bao cho cô, Sở Thấm lấy tiền ra đưa cho thím Ngô.
Giờ đây, tiền phiếu đã lấy lại công dụng như ban đầu, không như ngày trước, dù có móc tiền và phiếu ra cũng không mua được gì.
Vì thế số phiếu lương thực, phiếu thịt Sở Thấm tích góp cũng có chỗ sử dụng, lần này ra ngoài cô đem hết phiếu trong nhà đi.
Cô dự định khi đến thành phố sẽ mua sắm thả ga một phen, không sử dụng hết phiếu thì không về.
Bốn chiếc bánh bao nóng hổi đến tay, Sở Thấm nuốt nước miếng một cái, vội vã lấy một cái ra ăn.
Vỏ bánh mềm mại, nhân nhân ngập nước, vị thịt bò và vị hành hòa quyện vào nhau, rất hợp.
Hơn nữa nó còn khá lớn, bằng nửa bàn tay của Sở Thấm, ăn rất đã nghiền.
Cô vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, sau đó được Lý Lôi dẫn ra xe.
Phía sau xe đã có người chất hàng hóa lên, Sở Thấm ngồi vào ghế lái, đợi đến khi hàng hóa chất lên hết, mới đi kiểm tra mấy lần.
"Chú Lôi, khi nào thì xuất phát ạ?" Sở Thấm hỏi.
Lý Lôi giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa là có thể xuất phát."
Sở Thấm gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay Lý Lôi có chút hâm mộ.
Cho đến nay, cô mới chỉ thu thập được 12 mảnh đồng hồ, nghĩa là vẫn còn 12 mảnh nữa.
Dù sao cũng phải thu thập được 24 mảnh để đổi được một chiếc đồng hồ hoàn chỉnh.
Sở Thấm cắn một miếng bánh bao, trong đầu tính toán.
Dựa trên thời gian thu thập được 12 mảnh đồng hồ này, sợ là phải ba năm nữa cô mới có đồng hồ đeo tay, nhưng đành phải đợi thôi.
Điều an ủi cô là, bây giờ đồng hồ rất đắt, ngoài phải có phiếu ra, giá một chiếc đồng hồ cũng phải ngang bằng một chiếc xe đạp, Sở Thấm thà mua một chiếc xe đạp khác còn hơn.
Đợi thôi, Sở Thấm tự nhủ.
Ăn hết bốn cái bánh bao, cô đến căng tin rót nước nóng vào ấm, một lúc sau mới nhận được lệnh khởi hành.
Sở Thấm lên xe đóng cửa lại, “Ầm” một tiếng khởi động xe hàng, đi theo xe dẫn đầu hướng về phía thành phố trước sự chứng kiến của mọi người.
Ra khỏi huyện, bọn họ lái xe từ từ trên con đường đất rộng vài mét.
Sở Thấm khó chịu, cô luôn lái xe rất nhanh, lúc này không biết người dẫn đầu là ai, lái rề rề rà rà, khiến cô không thoải mái tí nào.
"Lúc về mình phải đi đầu mới được." Sở Thấm quay tay lái, lẩm bẩm.
Tiến vào cùng ngoại ô, cây cối xung quanh dần dần khô héo.
Lúc này đã là cuối thu, vạn vật khô héo, khung cảnh hoang tàn, từ cửa sổ nhìn ra lại có một vẻ đẹp độc đáo.
Mặt trời còn chưa lên, không khí hôm nay chưa được ánh nắng chiếu rọi, sưởi ấm, gió buổi sáng có chút mát mẻ.
Gió mát thổi qua khe cửa sổ rộng bằng một ngón tay, Sở Thấm cảm giác đầu mình như bôi dầu gió.
Thời gian đang trôi, bánh xe lịch sử đang chuyển động, tinh thần cô sôi sục, lái xe tiến thẳng về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận